Thẩm Ly lắc đầu: “Sống phải thấy người chết phải thấy xác, không có thi thể thì ta không tin đâu.”
Tướng lĩnh xung quanh cúi đầu không nói, trong linh đường tĩnh lặng hồi lâu,một giọng nói khàn khàn lên tiếng: “Mạt tướng chính mắt nhìn thấy…” Mộttướng lĩnh râu ria thần sắc thất vọng, “Mạt tướng chính mắt nhìn thấyMặc Phương tướng quân bị họ ăn thịt.”
Thẩm Ly vịn vào quan tài, nhìn thanh kiếm tàn và y giáp vỡ vụn bên trong,một cảm giác vô lực níu giữ chân nàng, khiến nàng không thể nào dời bước được.
“Mạt tướng cũng chính mắt nhìn thấy.” Có người thấp giọng phụ họa, càng cónhiều người làm chứng càng khiến Thẩm Ly không thể không tin sự thật Mặc Phương chết thảm. Năm ngón tay nàng bấu chặt vào thành quan tài, đầungón tay dùng lực đến trắng bệch. Quan tài bằng gỗ dày “rắc” một tiếngđể lại dấu tay.
“Biết rồi.” Nàng gật đầu, giọng rất nhỏ, nhưng lại như một dây đàn sắp đứt,khiến lòng người cũng chơi vơi theo, “Bổn vương… biết rồi…”
Nàng cúi đầu, giống như đang mặc niệm, cảm xúc của nàng không lộ ra ngoài,nhưng cúi đầu như vậy lại khiến người ta cảm nhận được một nữ nhân luônđứng thẳng, lúc này giống như một con nhím bị bẻ hết gai, không còn tính công kích.
Ma tộc thảm bại, tướng lĩnh thảm tử, nếu lúc đó có nàng… nếu có nàng thì có phải sự tình sẽ không tệ hại như vậy không…
Thẩm Ly nghiến răng, nhưng sau chốc lát nàng lại ngẩng đầu, quay người rờikhỏi quan tài của Mặc Phương. Tiếp tục nhìn hết thi thể của các tướnglĩnh còn lại, sau đó chầm chậm bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-o-day/1265136/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.