Thẩm Ly ngẩn ra nhìn Hành Chỉ, lòng nghĩ nơi thờ phụng linh vị thần Thượngcổ này chắc là cực kỳ thanh tịnh, không dễ gì để ai vào. Chỉ là… nơiquan trọng như vậy mà tùy tiện đặt trong một căn phòng thế này có thậtlà không sao không? Người của Thiên giới sống quá thoải mái rồi nênkhông biết đề phòng nữa sao? Ngoài cửa cũng không biết bày một kết giớiche lại nữa…
“Bây giờ ta đi ra còn kịp không?”
Thẩm Ly tuy là người Ma tộc, xưa nay cũng không thích tác phong của đám tiên nhân ở Thiên giới hiện giờ, nhưng đối với thần Thượng cổ nàng vẫn cóvài phần tôn kính.
Hành Chỉ cúi đầu bật cười: “Không kịp nữa rồi.” Hắn ngẩng đầu nhìn nhữnglinh vị lấp lánh trong không trung, “Cũng không phải chuyện gì to tát,nếu đã đến rồi thì hãy bái tế đi, đã lâu lắm rồi không có ai đến thămhọ.”
Hành Chỉ nói vậy nên Thẩm Ly cũng không vội ra ngoài, ngẩng đầu nhìn tinh tú đầy trời, những linh vị đó giống như có linh tính, dần dần tụ lại thành một vòng quanh Thẩm Ly và Hành Chỉ, giống như một đám người đang vâylấy họ để thăm dò, khóe môi Hành Chỉ cong lên ý cười nhàn nhạt: “Cảnhsắc chỗ này cũng giống Thiên ngoại thiên, ngày thường họ cũng xếp thànhtinh tú, không di chuyển lung tung, hôm nay thấy cô đến nên ra xem náonhiệt, bọn họ vui lắm đó.”
Thẩm Ly nhìn hắn, thấy ý cười trên môi hắn tuy nhạt nhưng niềm vui đã thểhiện hết lên đôi mắt, không giống như nụ cười nhẹ nhàng thường ngày,Thẩm Ly biết lúc này Hành Chỉ vui vẻ thật sự.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-o-day/1265132/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.