Mặc Phương tiến lên một bước chắn Thẩm Ly lại ôm quyền nói: “Vương thượngkhông có ý ức hiếp Thần nữ, mong Thần quân đừng trách.”
Hành Chỉ nhíu mắt, khẽ cao giọng: “Ồ, Mặc Phương tướng quân hiểu rõ tâm ý của Vương gia như vậy thật là hiếm có.”
Nghe giọng hắn không có ý tốt, Mặc Phương cau mày, đang muốn đáp lại thìnghe Thẩm Ly nói: “Cần gì làm khó Mặc Phương.” Nàng kéo cổ tay MặcPhương trừng hắn một cái, bất mãn vì hắn tự ý ra mặt, Mặc Phương khẽngẩn ra, cụp mắt ngoan ngoãn lui về phía sau.
“Thần nữ U Lan buông lời ngông cuồng với Tướng quân Ma giới ta, Thẩm Ly không nhịn được nên ức hiếp cô ta thì đã sao?” Thẩm Ly nhìn Hành Chỉ, “Bộdạng lớn tiếng hỏi tội này của Thần quân là muốn giúp cô ta đòi lạisao?”
Nghe lời này của Thẩm Ly, giọng Hành Chỉ càng khó đoán hơn: “Ồ, Vương gia vì Tướng quân mà tức giận như vậy. Thật đúng là yêu binh như con mà.”
“Cũng không đến mức thương hương tiếc ngọc như Thần quân.” Nàng không nénđược cảm xúc dâng trào trong lòng, giọng trầm đi, âm sắc lạnh lùng, vốntưởng Hành Chỉ nghe sẽ giận, không ngờ hắn lại cong khóe môi, khôngnhững sự âm trầm trong mắt tan đi mà còn dậy lên sắc mừng.
Sắc mừng này của Hành Chỉ khiến Thẩm Ly lại nghĩ đến muôn vàn chuyện cũ,lòng nàng bỗng lại tức giận, cảm thấy thần minh này vốn đang trêu đùanàng trong lòng bàn tay, mỗi lần tự mình vạch rõ quan hệ của hai ngườixong là lại chạy đến dụ dỗ nàng, hỏa hầu dụ dỗ này lại còn lợi hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-o-day/1265127/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.