Nên đuổi theo chứ. Hành Chỉ biết rõ tầm quan trọng của việc bắt kẻ chủ mưuđằng sau, cũng biết Thẩm Ly nhất định hi vọng hắn đi bắt kẻ đó, trả lạisự trong sạch cho Ma giới. Nhưng mà…
Không đi được.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của người trong lòng, bàn tay đang bắt mạch cho ThẩmLy của Hành Chỉ bất giác siết chặt. Nữ nhân này chắc chưa bao giờ sốngnhư một nữ nhân, không chút son phấn, không hề yếu ớt, bởi vì quá mạnhmẽ nên chưa bao giờ đứng sau người khác, nàng giống như ngọn ngân thương trong tay mình, sát khí bức người. Giống như nàng nói, trước đây khôngcó ai là Hành Chỉ, không ai có thể bảo vệ nàng, bởi vậy nàng đã quen đơn thương độc mã đi chiến đấu, đi bảo vệ, đi hứng chịu thương đau, đi gánh vác quốc gia thiên hạ mà nam nhân nên gánh.
Nhưng Thẩm Ly mạnh mẽ như vậy một khi đã yếu đuối lại càng khiến người ta đau xót một cách kỳ lạ, giống như bị một con mèo giương móng cào vào tim,lúc đầu không phát giác, nhưng đến khi phát giác thì vừa đau lại vừangứa, mùi vị khó tả.
“Thật là… phiền phức.” Một câu nói bỗng thốt lên trong không gian hoang tànvắng lặng. Nhưng bóng người đó vẫn ôm lấy người trong lòng bất động.
Phất Dung quân trong miếu cho Cảnh Tích làm phụ tá của mình, đi tới đi luitrong miếu đều bắt Cảnh Tích giúp hắn xách rương thuốc vốn không cầnđùng đến, đạo hạnh của Cảnh Tích không cao, sợ mình cứ đi đi lại lại rồi sẽ vô tình lộ ra đuôi rắn, nàng ta khẽ gọi Phất Dung quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-o-day/1265123/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.