Chương trước
Chương sau
“Thần quân muốn ở Ma giới bao lâu?” Thẩm Ly xách Suỵt Suỵt trên đường trở về phủ, “Có thời gian cụ thể thì Thẩm Lycũng dễ sắp xếp.”
Hành Chỉ suy nghĩ một lúc: “Ừ… Nếu vậy thì ta sẽ về Thiên giới cùng với Phất Dung quân.”
Nghe thấycái tên này, Thẩm Ly lại cảm thấy đau đầu, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngày mai về luôn thì tốt.” Còn chưa dứt lời, một bóng người vội vã xông tới, cao giọng la lên: “Vương gia Vương gia! Phất Dung quân kia lại gâychuyện rồi!”
Còn chưa biết sự tình, Thẩm Ly đã nổi nóng trước: “Hắn có chuyện thì thây kệ hắn, liên quan gì đến ta! Mặc kệ!”
“Không đượcđâu Vương gia! Tửu quán ở phía Đông thành là của nhà Triệu thừa tướng,Phất Dung quân đấu rượu với tửu nương ở đó đến say mèm, không trả tiềncòn khinh bạc tửu nương nhà người ta nữa. Thân hắn mang Tiên khí, mọingười đều biết quan hệ của hắn và Vương gia, vừa rồi có người tìm đếnbảo Vương gia đi nhận người về, người đó mới đi đấy.”
Thẩm Ly vừanghe vừa nghiến chặt răng, “thứ này” ở Thiên giới tự làm mất mặt mìnhthì thôi đi, bây giờ chạy đến Ma giới lại kéo nàng xuống nước, làm mấtluôn cả mặt mũi nàng!
Thật là đáng chết!
Thẩm Ly vứt chiếc lồng trong tay cho Nhục Nha: “Cầm lấy, chờ ta đến xé xác mầm họa kia ra!”
Nhục Nha sợhãi tái mặt: “Không được đâu Vương gia ơi!” Tay áo màu trắng chắn trướcmặt Nhục Nha, Hành Chỉ nghiêng đầu cười: “Yên tâm đi, ta trông chừng chủ nhân nhà cô được mà!”
Nhục Nha từnhỏ trưởng thành ở Ma giới, chưa từng thấy nam nhân nào cười đẹp nhưvậy, nhất thời ngơ ngẩn thất thần, chờ khi hai người đi xa, bấy giờ mớiphản ứng lại, cao giọng gọi mấy tiếng “Vương gia” nhưng không ai để tâmđến nàng ta nữa, khi ấy Nhục Nha mới thấp giọng nói: “Nô tỳ quên nóimất, lúc nãy Mặc Phương tướng quân đang ngồi trong phủ, ngài ấy đã theongười đó đi xử lý rồi…”
Thẩm Ly không nghe thấy lời này của Nhục Nha, nàng bừng bừng lửa giận mà đi nên cũng không ngờ lại gặp Mặc Phương ở đó.
Lúc này MặcPhương đang lạnh lùng kéo Phất Dung quân đang say lúy túy trên bàn dậy,tửu nương của tửu quán lại ra vẻ chanh chua, không hề sợ khinh giáp vàtrường đao bên hông Mặc Phương, cao giọng nói: “Tuy là hầu rượu kiếmsống, nhưng tốt xấu gì cũng là một nữ nhân. Không phải tôi cưỡng từ đoạt lý, nhưng khách quan này đích thực rất quá đáng! Ban ngày ban mặt màlàm ra những chuyện như vậy!”
Phất Dungquân giống như quá quen thuộc với tình cảnh, đưa tay ra hô lên: “Tiểunương tử uống thêm một ly nữa đi, ừ, da nàng mịn màng như thoa phấn…”
Thẩm Ly nắmchặt quyền, sắc mặt tối đen, nhưng nàng còn chưa lên tiếng thì một giọng nói khác hét lên: “Đủ rồi!” Mặc Phương xách áo Phất Dung quân, đôi mắtđen lạnh băng: “Thanh danh của ngươi vốn không liên quan đến ta, nhưngđừng hòng liên lụy danh dự của Chủ thượng ta.”
Lời này đậpvào tai Thẩm Ly khiến nàng ngẩn ra, nắm tay khẽ buông lỏng, nhưng saukhi ngây người, lòng nàng lại dậy lên một cảm giác vô lực… Rõ ràng nàngđã đối xử với hắn như vậy mà.
Trong khichúng nhân đều bị lời của Mặc Phương hù dọa, Phất Dung quân bỗng khôngmuốn sống mà ngẩng đầu lên nhìn Mặc Phương cười, một cánh tay nhẹ nhàngvòng qua cổ Mặc Phương: “Ô, tiểu quan ở đây cũng anh tuấn quá chứ. Đôimắt như sao, có thần lắm.” Vừa bình luận xong, hắn chu môi “chụt” mộtcái hôn lên miệng Mặc Phương.
Âm thanh đó như một ngọn sóng bùng lên trong lòng tất cả mọi người, dậy lên phong ba bão tố sau một hồi yên tĩnh.
Bốn phía đầy tiếng hít thở kinh hoàng.
Cho dù làThẩm Ly lúc này cũng không kìm được mà ngạc nhiên há miệng, cứng nhắcquay đầu nhìn Hành Chỉ sau lưng: “Phất… Phất Dung quân đích thực làkhông chỉ có bản lĩnh chà đạp cô nương. Ngay cả nam nhân hắn cũng khôngtha!” Thẩm Ly chỉ vào Phất Dung quân nói, “Thiên giới các người non nước tốt lành mà lại nuôi ra con quái vật gì đây?”
Hành Chỉcũng vô cùng kinh ngạc thở dài, sờ cằm quan sát Phất Dung quân hồi lâurồi gật đầu: “Vương gia có hỏi ta thì Hành Chỉ cũng không biết đây làquái vật gì.”
Còn đương sự là Mặc Phương thì sau khi ngây ngốc hồi lâu, một tay rút đao chém vàocổ Phất Dung quân. Phất Dung quân trợn trắng mắt rồi ngất xỉu, MặcPhương vô cùng trấn định quẹt môi nhìn bốn phía: “Chuyện này nếu có ainói ra thì ta sẽ cắt lưỡi kẻ đó đem cho súc sinh ăn.” Nhưng chưa dứtlời, ánh mắt Mặc Phương bỗng quét đến Thẩm Ly và Hành Chỉ đang đứngngoài tiệm.
Thân hình hắn khẽ cứng lại.
Thẩm Ly vốnmuốn coi như không nhìn thấy gì để giữ thể diện cho Mặc Phương, nhưngbốn mắt đã tiếp xúc, nàng chỉ đành nghiêm mặt điềm nhiên bước tới, làmra vẻ không trông thấy gì cả, nghiêm túc nói: “Chuốc phiền cho ngươiquá, để ta đưa hắn về phủ.”
Mặc Phươngcúi đầu: “Đây là chuyện Mặc Phương nên làm, Mặc Phương đem hắn về làđược rồi, Vương gia…” Mặc cho Mặc Phương có trấn định thế nào thì tronglòng vẫn dậy lên sóng dữ, lời này chỉ mới nói một nửa thôi đã không biết phải tiếp tục thế nào, chỉ đành quay đầu xách Phất Dung quân đi lướtqua người Thẩm Ly, tức tốc rời khỏi.
Chờ bóng hắn biến mất, người trong tửu quán bắt đầu thì thầm. Thẩm Ly trầm sắc mặtnhìn quanh: “Im lặng!” Cách ăn mặc và khí thế của nàng đã dọa cho chúngnhân yên tĩnh lại, “Chuyện này không được tiết lộ ra ngoài.” Nàng ở Magiới rất có danh tiếng, người của Ma tộc đều vô cùng kính trọng, ngheBích Thương vương lên tiếng, mọi người đều im lặng. Thẩm Ly chậm bước về phía tửu nương: “Cô có oan khuất gì thì cứ nói với ta.”
“Không…” Tửu nương ú ớ, “Đã hết rồi…”
“Cô đừngsợ!” Thẩm Ly tìm ghế ngồi xuống, “Chuyện nào ra chuyện đó, vừa rồi conma men kia gây sự thế nào cô cứ kể hết mười mươi, ta nhất định sẽ giúpcô đòi lại oan khuất này.” Nàng không thể đánh chết hắn, nhưng chờ khichuyện hắn sỉ nhục con dân Ma tộc, hoành hành bá đạo được báo lên Thiêngiới, tự nhiên sẽ có người đánh chết hắn thôi.
Rời khỏi tửu quán, Thẩm Ly gấp thư của tửu nương viết lại đưa cho Hành Chỉ nói:“Phất Dung quân kia được chiều chuộng quen nết, chắc không ở được baolâu thì sẽ trở về. Chuyện này ta cũng không muốn bẩm báo Ma quân, đểtránh… hại đến người vô tội.” Người vô tội này đương nhiên là nói MặcPhương. Thiên đế ở Thiên cung xa xôi, chỉ cần Thiên đế biết những chuyện khốn kiếp mà tôn nhi của mình làm ra là được rồi. Còn Ma quân thì ởđây, nếu Ma quân có hỏi chi tiết e là cũng không giấu được, “Bởi vậychuyện đưa thư chỉ đành phiền Hành Chỉ quân thôi.”
Hành Chỉ bóp thư trong tay, im lặng một lúc: “Cho dù ta mang thư này về, Thiên đếcũng sẽ không thu hồi thánh mệnh, hủy bỏ hôn ước, sao Vương gia khôngtha cho hắn một lần, tốt xấu gì cũng là người cô sắp lấy mà.”
“Hủy bỏ hônước?” Thẩm Ly bật cười, “Thần quân cả nghĩ rồi. Sau khi bị Ma quân bắtvề từ Nhân giới, Thẩm Ly đã không nghĩ đến chuyện sẽ thoát khỏi hôn sựnày nữa.” Nàng quay người lại, không để Hành Chỉ nhìn thấy biểu hiện của mình, vừa đi về phía trước vừa nói, “Ta chỉ là đơn thuần muốn kiếmchuyện với Phất Dung quân thôi.”
Nàng khôngmuốn lấy Phất Dung quân, cũng không thích Phất Dung quân, bởi vậy chưatừng nghĩ đến chuyện muốn Phất Dung quân trở nên tốt đẹp hơn, cũng chưatừng nghĩ sau khi lấy hắn có thể sống tốt hơn bao nhiêu. Nàng chỉ muốnrằng trong lúc mình vẫn còn có thể muốn gì làm nấy thì cứ sống tùy ý một chút.
“Hơn nữa.”Thẩm Ly dừng bước, giọng điệu khẽ nghiêm lại, nhưng vẫn không quay đầu,“…Thiên đế không hủy bỏ hôn ước vì lão ta không thể, còn ngươi có thểhủy bỏ hôn ước…” Nàng nghiêng đầu nhìn Hành Chỉ, “Sao Thần quân khôngtha cho ta một lần đi?”
Hành Chỉ cụp mắt im lặng.
Tối đó lúcđang ngủ, Thẩm Ly cảm thấy toàn thân nóng rực, nàng chỉ tưởng là nuốthạt châu đó nên đêm đầu tiên sẽ có chút không thích ứng, cả buổi tối kêu Nhục Nha đưa đến bốn bình nước, uống hết rồi vẫn thấy khát. Ngày thứhai tỉnh lại, cảm giác miệng lưỡi khô rát tuy đã giảm đi không ít, nhưng đầu lại bắt đầu đau âm ỉ.
Nhục Nha lo lắng hỏi: “Có phải Vương gia bệnh rồi không?”
“Ngươi từngthấy ta bệnh chưa?” Một câu của Thẩm Ly khiến Nhục Nha nuốt lại lo lắngvào bụng, sau khi hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục, Thẩm Ly vừa đẩy cửaphòng đã thấy Phất Dung quân đi tới đi lui trong sân, Thẩm Ly lập tứcnhíu mày.
Phất Dungquân giật thót, vô thức đứng lui về phía sau, nhưng do dự một lúc rồivẫn liều mình hỏi: “Cô… Vương gia có biết nam thanh niên dìu ta về tốiqua là ai không?”
Trong lòng Thẩm Ly bừng nhớ lại tiếng “Chụt” hôm qua, khóe môi giật giật nói: “Để làm gì?”
“À… Hắn… tối qua có đồ rơi lại chỗ ta, ta mang trả cho hắn.”
Thẩm Ly nhìn xuống, trong tay hắn đang cầm một miếng ngọc bội xanh, Thẩm Ly biết đây là ngọc bội Mặc Phương thường đeo ở eo, ngọc bội ở eo… tại sao lại rơivào tay Phất Dung quân, tối qua họ…
Thẩm Ly cảmthấy đầu mình còn đau hơn lúc nãy mấy phần, đang xoa trán nghĩ xem trảlời thế nào thì Nhục Nha ở bên cạnh nhanh miệng nói: “Đây là đồ của MặcPhương tướng quân đó, hắn ở đối diện cách đây ba con đường, nhưng màbuổi sáng các Tướng quân đều phải luyện tập, bởi vậy bây giờ có lẽ đang ở doanh địa ngoại thành…”
“Im miệng!”
Thẩm Ly hét lên khiếu Nhục Nha cả kinh, ngơ ngác nhìn nàng, uất ức hoang mang nói: “Nhục Nha… chỉ sai đường rồi sao?”
Thẩm Ly ômtrán, còn Phất Dung quân thì vô cùng thích thú, miệng thầm đọc tên MặcPhương mấy lần, sau đó liếc Nhục Nha: “Tiểu nha đầu cũng có lúc thôngminh đó, bổn quân đi đây.”
“Đứng lại!”Thẩm Ly hét về phía hắn, nhưng lại không biết phải cảnh cáo hắn thế nào, nếu xét về mặt vũ lực thì Mặc Phương tuyệt đối không chịu thiệt, nhưng… nghĩ một hồi Thẩm Ly lại chìa tay ra nói, “Quân doanh trọng địa, ngườingoài không được vào. Đưa ngọc bội cho ta, ta sẽ trả giúp ngài.”
Phất Dungquân đảo mắt, bỗng nhiên chỉ ra sau lưng Thẩm Ly hét lớn, Nhục Nha cảkinh quay đầu nhìn, Thẩm Ly cũng hơi phân tâm, nhưng sau lưng lại chẳngcó gì cả, lúc quay đầu lại thì đâu còn thấy bóng dáng Phất Dung quânnữa. Thẩm Ly xanh mặt đứng nguyên tại chỗ, tay nắm chặt thành quyền,lòng chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, nàng mà lại bị… loại thủ đoạn nàylừa sao?
Nhục Nha lẩm bẩm: “Phất Dung quân này thật giống hệt trẻ con, sau này làm sao có thể chăm sóc Vương gia đây?”
Còn mong hắn chăm sóc sao? Thẩm Ly nghiến răng nghiến lợi: “Nếu có con như vậy thì ta nhất định bóp chết.”
Thẩm Ly vốnđịnh đến quân doanh lôi cổ Phất Dung quân về, nhưng đầu lại đau dữ dộihơn nên nàng cũng không muốn đi đâu nữa, chỉ mong Mặc Phương có thể tựbảo vệ mình rồi về phòng chơi đùa với Suỵt Suỵt, nhưng không biết vì sao hôm nay Suỵt Suỵt yên lặng một cách khác thường, chơi một hồi lâu màchỉ nhảy tới nhảy lui trong lồng chứ không nói lấy một lời, Thẩm Ly mấthứng nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đến trưa bỗng cảm thấy có người đến bên cạnh, vô thức cảm thấy đó là Nhục Nha, nàng mở miệng lên tiếng: “Cho ta chút nước.”
Phải một lúc sau ly trà mới được đưa đến bên miệng, Thẩm Ly cũng lười động đậy, hámiệng để được đút uống chút nước, nhấp nhấp môi, bỗng cảm thấy có điềukhông đúng, nàng mở mắt nhìn, Hành Chỉ đang nghiêng người đặt ly tràtrên bàn, lúc quay đầu lại, bốn mắt giao nhau, Hành Chỉ nhẹ giọng hỏi:“Nữa không?”
Thẩm Ly không biết vì sao khi nhìn gương mặt hắn trong ánh sáng phản chiếu lại giống như bị mê hoặc, nàng gật gật đầu: “Nữa.”
Hành Chỉ lại đút cho nàng một ly. Không phải đưa cho nàng mà là đặt ly nước lên môinàng, nhẹ nhàng đút cho nàng. Thẩm Ly ngẩn ra, trong lòng nhất thời đủloại cảm xúc dâng trào, cuối cùng nàng giật ly trà nắm trong tay: “Ta tự làm thì hơn, không phiền Thần quân.”
“Trong người có chỗ nào không khỏe sao?”
Thẩm Ly lắcđầu: “Không sao, có lẽ là mấy ngày trước cứ bôn ba nên không thấy gì,lúc nghỉ ngơi mới thấy mệt. Có hơi buồn ngủ.” Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bây giờ đã là giờ Ngọ liền nói: “Muốn ăn cơm thì ta sẽ bảoNhục Nha đi chuẩn bị.”
“Không cần!” Hành Chỉ lắc đầu, “Không ăn cũng không sao!”
“Ờ!” Thẩm Ly gật đầu, hôm nay góc độ của ánh nắng quá trùng hợp, khiến nàng suýtchút quên rằng Hành Chỉ là thần, hắn đâu cần ăn uống.
Hắn và phàm nhân giỏi bếp núc kia… không hề giống nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.