Lục Quý Trì có thể khẳng định Nghiêm Ngữ trước mắt không phải Nghiêm Ngữ thật, nhưng không sao lôi ra được lớp da giả trên mặt cô ả. Chàng lúng túng, hắng giọng thu tay về, quay sang ới A Kính gần đó: “A Kính cô nương có biết da mặt ả bị sao không?”
A Kính bước đến bóp mặt Nghiêm Ngữ, kiểm tra thân thể ả một lượt, trên gương mặt vốn không cảm xúc của nàng chợt biến sắc: “Là thuật đổi mặt của nước La Nam.”
“Cô nói sao? Nước La Nam?!” Lục Quý Trì trợn tròn mắt, Chiêu Ninh đế trong phút chốc cũng nheo hai mắt lại.
A Kính không biết sực nhớ ra điều gì, sắc mặt cực kỳ khó coi, nàng gật đầu, nhanh chóng lấy ra một viên thuốc màu đỏ nhét vào miệng Nghiêm Ngữ.
Nghiêm Ngữ đầu tiên còn sửng sốt, ngay sau đó hoảng sợ hét lên thê thảm, chỉ trong chốc lát, trên mặt cô ả dúm dó lột ra một lớp da giả mỏng như cánh ve, lộ ra diện mạo chân thật của ả.
“Việt vương phi?!”
Ngay giây phút nhìn thấy tường tận gương mặt của thị, tất cả mọi người đều kinh hãi, trừ Chiêu Ninh đế và Lục Quý Trì đã lờ mờ đoán được.
Hận thù Sở hoàng hậu, tới từ vùng phía nam, lại còn dùng thuật đổi mặt của nước La Nam, ngoại trừ Việt vương phi đang lẩn trốn, bọn họ không nghĩ được ai khác. Chỉ là Lục Quý Trì chẳng ngờ trên đời này lại không có thuật dịch dung thường thấy trong phim võ hiệp, mà lại có vu thuật đổi mặt xuất xứ từ nước La
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-muon-thanh-tinh/2817579/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.