Lạc vương năm nay chừng hai mươi, đứng thứ chín trong hàng ngũ các hoàng tử của tiên đế, ngày ngày mê mẩn chuyện nông gia, không màng chính sự, là kẻ bất bình thường nhất trong hoàng tộc, thường bị người người nhạo báng.
May sao tính y thật thà rộng rãi, chẳng để tâm lời người khác, phàm những chuyện người khác nói khó nghe, y lại càng làm nghiêm túc, còn thề thốt với Chiêu Ninh đế rằng nhất định sẽ trồng ra hạt gạo thơm nhất thiên hạ, giống dưa ngọt nhất trần đời.
Yêu cầu của Chiêu Ninh đế với đám em trai chỉ đơn giản là không tác oai tác quái không sinh sự, ngoài ra muốn làm gì thì làm, vì thế sau hơn nửa năm nghiên cứu, Lạc vương bèn dẫn theo mấy người có tay nghề trong nông nghiệp mà y đã lùng tìm khắp cả nước, hứng thú bừng bừng đi về vùng đất Hoài Châu màu mỡ phì nhiêu, bắt đầu kiếp sống nông phu hoàng gia của mình.
Có lẽ vì y không có uy hiếp với mình, hơn nữa luôn dung sự chân thành đối đãi người khác, cho nên quan hệ của nguyên chủ với y không tệ. Mặc dù thi thoảng sẽ khinh bỉ y ‘đắm mình trong trụy lạc’, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn coi y như anh, khác hẳn với Chiêu Ninh đế, trong lòng nguyên chủ chỉ hận không thể giết ngay chướng ngại to lớn này.
Lục Quý Trì quyết định khi vào thành sẽ đi tìm Lạc vương, thứ nhất vì y đã tới Hoài Châu ba năm, hiểu được tình hình cơ bản nơi đây, trực tiếp hỏi y sẽ tiết kiệm được nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-muon-thanh-tinh/2817554/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.