Bỏ qua sự sợ hãi, bàng hoàng trong lòng hai vị lão thần kia sang một bên, Chiêu Ninh đế vừa ngồi xuống được một chốc, sứ thần Bắc Hạ đã tới.
Lục Quý Trì vô thức ngẩng đầu lên hóng, nhưng khi nhớ tới Chiêu Ninh đế từng kể, công chúa Bắc Hạ thích kiểu thư sinh bảnh bao, chàng lại vội vã cúi đầu xuống.
Trong điện lúc này phần lớn là mấy ông già tóc đã điểm hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, được mấy người trẻ trung, gọi là dễ nhìn, ngoại trừ Tần Tranh là kiểu ‘lỗ mãng’ mà công chúa Bắc Hạ không thích, thì hầu hết đều đã lập gia đình. So ra, chàng dù không phải thư sinh bảnh bao thì giờ cũng sẽ trở thành thư sinh bảnh bao, đã thế nguyên chủ lại có tướng mạo và dáng dấp thuộc hàng ngon nghẻ, ngộ nhỡ cô công chúa Bắc Hạ kia trông thấy mà đem lòng yêu thích, thế thì rắc rối to…
Phủi phui! Trẻ con trẻ mỏ! Không biết kiêng kỵ! (*)
(*) Nguyên văn – Đồng ngôn vô kỵ! Đồng ngôn vô kỵ! – mình tính dịch thành hai câu ‘Nói năng bậy bạ’ nhưng đoạn sau có nhắc tới ‘trẻ con’ nên mình đành để như trên – câu ‘đồng ngôn vô kỵ’ được hiểu là ‘trẻ con thì hay nói chuyện không biết kiêng kỵ’.
Lòng khẽ run, Lục Quý Trì thầm thì sỉ vả bản thân đôi ba tiếng.
Nhưng mà có lẽ do cảm thấy chàng đã chừng này tuổi mà còn so sánh bản thân với trẻ con,thật không biết xấu hổ, nên ông trời già chẳng những không bỏ qua cho cái ‘không biết kiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-muon-thanh-tinh/2817507/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.