Lục Quý Trì chán nản trèo lên xe ngựa để đi vào cung.
Ngụy Nhất Đao mắt ti hí nhìn chàng thăm dò, trên gương mặt cục mịch tỏ vẻ oan ức: “Điện hạ..”
“Anh còn nói nhảm nữa thì lăn đến Tây Bắc đào mỏ đi.”
“…Tôi sai rồi, tôi sẽ về phủ dọn nhà xí ngay!”
Hai mắt Lục Quý Trì u ám nhìn anh ta: “Ba tháng.”
Ngụy Nhất Đao chết lặng: “Vừa rồi mới bảo hai tháng mà?!”
Lục Quý Trì cười khẩy: “Còn không xéo nữa thì bốn tháng.”
“!”
Gã thanh niên mặt mày biến sắc, quên bẵng mất việc kể khổ, anh ta quay ngoắt đầu về phía mái hiên, biến mất bằng tốc độ ánh sáng.
Lục Quý Trì: “…Đi thôi.”
Vị phu xe đang nín cười: “Dạ.”
Bánh xe lộc cộc lăn trên đường, Lục Quý Trì ỉu xìu dựa đầu vào thành xe, trong lòng cảm thấy vừa ngọt vừa đắng.
Ngọt vì hóa ra không phải chàng đơn phương người ấy, đắng vì chàng còn chưa thổ lộ thành công, mà đã đập hỏng đầu người ta…
Chẳng lẽ lần này mới là thất tình thực sự sao?
Nhớ tới hình ảnh Khương Hằng ôm đầu, tròng mắt ngấn nước, không thốt lên lời; chàng thiếu niên đưa tay sờ cái trán cũng ngâm ngẩm đau của mình, thở một hơi thật dài, thật dài.
Ngay cả sắm vai cầm thú cũng không xong, Lục Quý Trì mi đúng là giỏi.
“Điện hạ! Điện hạ chờ chút!”
Chợt một tiểu nhị của Trường Phong tửu lâu đuổi theo.
Lục Quý Trì gắng lấy lại tỉnh táo, chàng vén màn xe, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-muon-thanh-tinh/2817488/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.