Liếc qua vành tai đang đỏ ửng của người đối diện, ánh mắt Khương Hằng thoáng khác thường, nàng nghiêng đầu nhìn chàng cười khẽ, giọng ngọt như mật, hai mắt cong cong: “Điện hạ thử đoán xem?”
Cơn sóng lòng khó lắm mới tĩnh lặng, trong phút chốc lại dậy lên từng đợt ào ào, Lục Quý Trì: “…”
Rõ ràng chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng cớ sao vào tai chàng lại trở nên thân mật, y hệt chất giọng nũng nịu trong giấc mộng đêm qua đến thế? Vẻ mặt lúc nàng cười lên nữa….đâu có khác gì bình thường! Nhưng sao chàng lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu, cực kỳ nhớ….
Dừng lại!
Nhẹ thì ba năm, nặng thì tử hình đó người anh em!
Đây còn là bạn mi nữa đó! Bạn! Không phải bạn gái đâu! Ôi chao chống mắt lên nhìn cho rõ đi!
Lục Quý Trì điên cuồng gào thét trong lòng, nhưng trên mặt không dám lộ ra chút cảm xúc, tránh cho Khương Hằng nhìn ra sự bất thường của chàng, coi chàng là biến thái mà tránh xa.
“Sao điện hạ không nói gì?”
Thiếu nữ cứ cười tủm tỉm nhìn mình, khiến lỗ tai Lục Quý Trì càng thêm nóng ran, chàng vẫn cố chống đỡ: “Con đường này đi tới hoàng cung, cô chắc đang định vào cung thỉnh an dì cô nhỉ.”
“Chính xác, điện hạ thật thông minh.” Một lời đáp rõ là ấu trĩ và nhàm chán; nhưng Khương Hằng nói ra mà lòng lại vui vẻ quá đỗi; nhìn thiếu niên trước mắt dường như ngộ ra điều gì, nàng không nóng vội, đợi nói xong, nàng xòe tay ra, nhẹ nhàng nháy mắt một cái, “Nè, thưởng cho ngài.”
Là một viên kẹo hoa quế.
Nhìn đã thấy ngọt lịm, tựa như nụ cười của nàng vậy.
Âm thầm trừng mắt với lồng ngực đang đập loạn lên của mình, Lục Quý Trì lấy lại tỉnh táo, vươn tay ra nhận, lòng lại thấy khó chịu vô cùng — mẹ nó di chứng để lại của giấc mộng đêm qua thật kinh khủng, không biết bao giờ chàng mới có thể bình thường trở lại đây!
“Điện hạ đang định vào cung thỉnh an sao? Sao ngài không ngồi xe ngựa?” Khương Hằng vừa nói, ngón tay vừa như vô tình chạm nhẹ lên đầu ngón tay của chàng.
Lục Quý Trì: “…”
Chàng run bắn người lên, suýt nữa thì ném viên kẹo trong tay đi, ôi không được, cái tên vừa sợ sệt vừa ngu xuẩn này nhất định không phải là chàng.
Hai mắt chàng thiếu niên trừng trừng nhìn đầu ngón tay mình, vẻ mặt không thiết sống nữa, Khương Hằng thật muốn bật cười, nàng cố nhịn, hai mắt vô tội hỏi: “Sao điện hạ lại không nói gì?”
Nói gì giờ?
Nói ta sắp bị ý nghĩ đê tiện của mình dìm chết ư?
Lục Quý Trì thầm thở dài, nhét viên kẹo vào miệng, mệt mỏi phủi tay: “Không có gì, chỉ là sáng nay ta ăn no quá, thấy hơi đầy bụng, nên đi bộ tiêu hóa một lát.”
Dáng vẻ vờ như không có chuyện gì của chàng nom cực kỳ thú vị, đồng thời lại có phần đáng thương, Khương Hằng vừa buồn cười vừa đau lòng, cuối cùng cũng tha cho chàng: “Vậy điện hạ đi thong thả nhé, thần nữ đi trước một bước.”
Lục Quý Trì tức thì thở phào, đang định đáp, chàng lại nhớ tới chuyện của Lâm Sanh: “À quên, khoan đã.”
Khương Hằng quay đầu: “Vâng?”
“Ờm Lâm…” Ngó nghiêng nhìn người đi đường qua lại bốn phía, thần trí đang phiêu của Lục Quý Trì dần lấy lại, “Chốc nữa cô chờ ta ở cửa cung một lát, ta có chuyện muốn nói với cô.”
Khương Hằng chớp mắt, mỉm cười: “Được.”
***
Một khắc sau.
Từ đằng xa đã trông thấy dáng người yểu điệu của Khương Hằng đứng trước cửa cung nguy nga, Lục Quý Trì ổn định tinh thần, vô cùng tự tin sải bước về phía nàng — đoạn đường này nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, đủ cho chàng xây dựng tâm lý, lần này chắc chắn chàng sẽ không bị giấc mộng đêm qua ảnh hưởng nữa hừ hừ!
“Điện hạ.” Thiếu nữ xoay người, hai mắt cong cong, dịu dàng tao nhã như tranh vẽ.
Lỗ tai Lục Quý Trì trong nháy mắt lại nóng bừng lên: “…”
Thôi thì, trước tiên cứ bàn chính sự vậy, chuyện di chứng này, từ từ rồi nghĩ biện pháp sau.
“Khụ, có chuyện này, ta có một tin không được tốt phải báo cho cô.”
Nét mặt thiếu niên rất nghiêm túc, Khương Hằng gật đầu, cũng thu lại nụ cười của mình: “Mời điện hạ nói.”
“Lâm Sanh kia, chính miệng hắn nói với ta, hắn có người trong lòng rồi.” Nhắc tới chuyện này Lục Quý Trì lại cảm thấy đáng tiếc, cũng có hơi áy náy, “Là chuyện mới gần đây, cho nên lúc trước ta không điều tra ra được…”
Khương Hằng chau mày: “Có người trong lòng?”
“Nghe nói mẫu thân hắn hôm nay sẽ tới nhà vị tiểu thư kia cầu hôn,” Lục Quý Trì liếc nhìn nàng, “Gấp gáp như vậy, ta khẳng định là hắn đã động lòng thật rồi, cho nên, hôm nay chúng ta đổi sang quan sát Chương Tinh Dương nhé?”
Khương Hằng im lặng.
Nhớ tới dáng vẻ nhìn Lâm Sanh không chớp mắt của nàng, Lục Quý Trì có phần lo lắng, “Thật ra thì Lâm thế tử đó cũng chỉ có tướng mạo là nổi bật hơn người, những phương diện khác cũng không mấy nổi trội, không phải cô thích hắn rồi đấy chứ?”
Khương Hằng lấy lại tinh thần: “Đương nhiên không phải…”
Không phải thì tốt, Lục Quý Trì thở phào nhẹ nhõm. Giọng chàng tự nhiên cũng nhẹ đi mấy phần: “Vậy thì tốt, cô yên tâm, ta nhất định tìm một người tốt hơn Lâm Sanh cho cô!”
Khương Hằng nhìn chàng, trong mắt hiện lên một ý cười không rõ ràng: “Không cần đâu.”
Lục Quý Trì nghe mà sửng sốt.
“Ta có chuyện này chưa kể.”
Hàng mi thiếu nữ hơi rủ xuống, như thể nàng đang ngượng ngùng, Lục Quý Trì nheo mắt, đột nhiên có một dự cảm rất xấu.
“Điện hạ vừa nói Lâm thế tử đã có người trong lòng, còn chuẩn bị tới cửa cầu thân à?” Khương Hằng hơi ngừng lại, có phần mơ hồ như chưa xác định, rồi nàng chậm rãi nói, “Lúc ta ra khỏi phủ vừa lúc phu nhân Thành Ý bá tới thăm, hình như bà ấy…tới chính là vì Lâm thế tử.”
Lục Quý Trì không thể ngờ tới: “…..??!!”
Thấy chàng trợn tròn hai mắt, mặt đờ đẫn như thể bị sét đánh đứng đó, Khương Hằng nhếch môi, một lúc sau nàng tỏ vẻ nghi ngờ, hỏi: “Điện hạ sao thế?”
Lục Quý Trì không đáp.
Người Lâm Sanh thích hóa ra là Khương Hằng! Đây quả là mối duyên phận làm người ta phải ngạc nhiên mừng rỡ!
Nhưng mà Lục Quý Trì phát hiện….
Chàng không hề thấy phấn khởi xíu nào, trái lại có phần hoảng hốt khó hiểu, cũng có phần tức giận không thể nói rõ.
Giống kiểu tức giận khi bị người khác lừa dối tình cảm.
Lại giống kiểu thẹn quá hóa giận khi tâm tư đen tối bị người ta thấu tỏ.
Rõ ràng là chính chàng thật lòng muốn tìm một nhà chồng mới cho Khương Hằng, cũng rất hài lòng với ứng cử viên Lâm Sanh…
“Điện hạ?”
“Ta…đột nhiên ta nhớ ra còn chuyện cần làm, cô vào trước đi.” Lục Quý Trì không hiểu tại sao mình lại quýnh quáng như vậy, nhưng đến khi chàng lấy lại tinh thần, chàng đã rời khỏi hoàng cung, đến trước cửa phủ Thành Ý bá tự bao giờ.
“….”
Ôi chết mẹ, chàng tới đây làm gì? Chất vấn Lâm Sanh tại sao không nói cho chàng biết người hắn thích là Khương Hằng ư? Nhưng chàng không hỏi, cớ gì người ta phải chủ động nói cho chàng?
Cái đầu sau trận say rượu lại ngâm ngẩm đau, lòng Lục Quý Trì phiền loạn muốn chết, chàng không chịu nổi mà ngồi xổm xuống ngay tại góc tường gần đó.
Có chỗ nào đó không đúng rồi, chàng cần yên lặng, ngẫm nghĩ một chút.
***
Vừa mới ra khỏi cửa, Lâm Sanh đã nhìn thấy thiếu niên đêm qua còn lôi kéo hắn uống rượu tới nửa đêm, đang ngồi trước cửa nhà mình đếm kiến; hắn thoáng sửng sốt, sau đó thì miệng méo mó, đầu thấy hơi đau.
Hắn đã nói có người mình thích rồi mà, hơn nữa sẽ nhanh chóng tới cửa cầu thân, sao tên Tấn vương này vẫn không chịu từ bỏ ý định…
Xem ra hắn thực sự phải tìm cơ hội nói chuyện với người mẹ cứ mở miệng ra là khen Khương ngũ tiểu thư kia của hắn thôi, nếu nàng ấy thực sự thích hợp với hắn như lời mẹ nói, thành thân sớm cũng không phải chuyện to tát.
Lâm Sanh than nhẹ trong lòng, đang định lén lút quay vào phủ rồi rời đi từ cửa sau, Lục Quý Trì đã ngẩng đầu nhìn thấy.
“Lâm thế tử!”
Nhìn thiếu niên trông thấy hắn thì đột nhiên nhảy cẫng lên, rồi lại vì tê chân mà há miệng nhe răng dừng lại, Lâm Sanh: “…”
Vừa buồn cười, vừa nhức đầu.
“Sao điện hạ lại ở đây?”
Nếu đã bị nhìn thấy, Lâm Sanh cũng không tiện tránh né, hắn kìm nén sự bất đắc dĩ trong lòng, xoay người bước tới.
“Ta…đi ngang qua thôi.” Lục Quý Trì cũng chẳng hiểu sang chàng phải đến tìm Lâm Sanh, chỉ là sau một thoáng xúc động đã thấy bản thân tới rồi. Chàng thuận miệng đáp một câu, quan sát chàng thanh niên từ trên xuống dưới, từng tấc trên người đều như tranh vẽ, bụng cảm thấy sao mà chua loét, lại có phần khó chịu, nhưng không thể không thừa nhận, người này thực sự rất khá.
Lại nghĩ tới dáng vẻ Khương Hằng nhìn chằm chằm hắn, lòng thiếu niên càng thêm buồn phiền, nhưng nếu nàng ấy có thể được như ý nguyện, thì sẽ là một chuyện rất tốt, hơn nữa lương tâm chàng luôn bảo rằng, Lâm Sanh là chính nhân quân tử, tính tình cương trực, là một lương phối…..
Trong lòng như thể có thứ gì muốn trồi lên, nhưng lại bị lý trí đè nén lại, Lục Quý Trì lấy lại tinh thần, xua tay cười nói với Lâm Sanh, “Thôi ta đi nhé, gặp lại sau.”
Lâm Sanh: “…”
Cho nên gã này đặc biệt tới nhìn hắn đấy à?
Ôi tình thâm như vậy….
Lâm Sanh vuốt mặt mình một cái, thầm thì một tiếng ‘tạo nghiệp’, đồng thời càng thêm quyết tâm với ý định sớm lập gia đình.
Được… Chờ mẫu thân đi gặp vị Khương ngũ tiểu thư của phủ Vinh quốc công kia trở về.
Nếu nàng ấy thực sự phù hợp, hắn sẽ đối xử tốt với nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]