Hắn cao giọng, khiến Lục Quý Trì tỉnh táo đôi chút: “Ờ… Vậy anh, anh tự lau đi.”
Chàng vừa nói vừa ném chiếc khăn tay lên người hắn, bản thân thì vịn bàn trở về chỗ ngồi.
Lâm Sanh thở phào nhẹ nhõm: “Được, đa tạ điện…”
Lời còn chưa nói hết, Lâm Sanh đã thấy ánh mắt chăm chăm của thiếu niên nhìn vào vị trí nào đó trên cơ thể mình, hai mí mắt hắn giật giật, sau rồi cũng mặc kệ, hắn hơi nghiêng người, dùng bàn để che chắn, chú tâm lau người.
“Xong rồi à?”
Lục Quý Trì không biết mình bị hiểu lầm, chàng mở to hai mắt vì sợ bản thân sẽ ngủ mất, còn những cái khác chỉ là hành động trong vô thức, chứ chàng không có ý định gì cả.
Nhưng Lâm Sanh lại không hiểu.
Lâm thế tử chỉ cảm thấy, chân tướng đang sờ sờ trước mắt.
Hắn cười cứng nhắc, gật đầu chuẩn bị nói cáo từ, thế mà chưa kịp mở miệng, Tấn vương điện hạ kia đã uốn lưỡi cất lời: “Vậy chúng ta tiếp tục…tiếp tục đề tài ban nãy. Anh qua đây, thử nói xem, sao đến tuổi này rồi mà còn chưa thành gia lập thất vậy?”
Say đến thế này còn khăng khăng muốn biết câu trả lời, không lẽ gã Tấn vương này thấy hắn mãi không thành thân, nên coi hắn như người chung lý tưởng à?
Thế tử đại nhân một lần nữa ngộ ra chân tướng sự việc, hắn trầm tư, lấy lại bình tĩnh.
“Chuyện tình cảm đôi lứa coi trọng duyên phận, trước giờ chậm chạp không thành gia, chỉ vì chưa gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-muon-thanh-tinh/2817467/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.