*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giọng thiếu niên mang theo vui mừng, vừa tự nhiên vừa chân thành; Khương Hằng nhìn chàng, tim như bị ai đó cào nhẹ, có chút ngứa ngáy, lại có chút nóng rực lên.
“Điện hạ….Sao đột nhiên điện hạ lại tới tìm ta?”
Hai mắt nàng vừa to vừa sáng, còn trong trẻo xinh đẹp hơn nước hồ dưới thân chàng lúc này, Lục Quý Trì chỉ dám liếc qua chứ không dám nán lại.
Dược tính trong người chàng chưa giải hết, ngộ nhỡ nhìn nhiều rồi bản thân hóa sói…
Mẹ nó không được nghĩ, càng nghĩ càng dễ kích động.
Thiếu niên khổ sở cúi đầu xuống, hít hơi thật sâu để bình ổn thần trí, lúc này mới nghĩ tới nguyên nhân tới tìm nàng.
“Ta…” Chàng đột nhiên quên đi sự lúng túng hiện tại, không đành lòng quay sang nhìn nàng, ngập ngừng: “Ta có một tin xấu phải nói cho cô.”
“Điện hạ nói đi.”
Chân tướng quá mức phũ phàng, Lục Quý Trì hơi khó mở lời; nhưng sự việc đã tới nước này, nàng sớm muộn cũng biết, biết sớm một chút thì chuẩn bị tâm lý tốt hơn; bởi vậy sau một thoáng trầm tư, chàng kể lại một lần tất cả những gì mình nghe được.
Khương Hằng từ từ ngồi thẳng người lên.
“Chuyện là thế đó, cô…” Lục Quý Trì dè dặt nhìn nàng, trộm nghĩ không biết nếu nàng khóc thì mình sẽ phải an ủi như thế nào, thế mà….
“Đa tạ điện hạ đã kể cho ta.” Thiếu nữ không khóc lớn, không sừng cồ, chỉ cười nhạt, ánh mắt lộ ra vài phần ‘Quả như ta dự đoán’.
Lục Quý Trì chợt cảm thấy một phen động não của chàng lại bị ném đi cho chó gặm: “….Ơ, cô không tức giận à?”
Người ngoài cuộc như chàng trông mà còn tức đến xì khói.
Nhìn mặt chàng như đang sục sôi giận dữ, Khương Hằng hơi trầm mặc, sự lạnh lẽo tận sâu đáy lòng dâng lên cổ họng bỗng dịu đi mấy phần: “Hồi nãy tức đủ rồi.”
“Hồi nãy?” Lục Quý Trì ngẩn người, một lúc mới ngộ ra, “Cô đã sớm đoán ra…..Đúng, nếu không đoán ra, cô làm sao thoát khỏi cái bẫy kia, nhưng mà, làm sao cô đoán được?”
“Bệnh cũ của mợ lâu rồi không tái phát, đang yên lành lại phát tác, vốn đã có chỗ kỳ lạ. Lúc hòa thượng kia dẫn ta tới phòng bếp, bước chân dồn dập, cả người cứng nhắc, nhìn đã thấy bất thường. Quan trọng nhất là, khi gã cứ khăng khăng dẫn ta vào phòng chứa củi, ta đã nhìn thấy ổ khóa của phòng đó.” Khương Hằng hơi ngừng một lát rồi lắc đầu, “Một phòng nhỏ để chứa củi, tại sao phải khóa lại? Ổ khóa kia lại còn mới tinh, ta cảm thấy nghi ngờ, bèn giả vờ để gã vào trước, nhân lúc gã không chú ý mà khóa cửa phòng lại. Gã thấy vậy thì hốt hoảng vô cùng, ta biết chuyện chẳng lành rồi, nên trốn ở gần đó, muốn xem chuyện tiếp theo sẽ là gì.”
Không nghĩ tới vừa mới tránh đi, chàng lại đột nhiên xuất hiện, còn…. Hàng mi dài của Khương Hằng hơi rũ xuống, che đi ý cười phức tạp trong mắt.
Lục Quý Trì không biết suy nghĩ của nàng, chàng như hiểu ra mọi chuyện, giơ một ngón tay cái trước mắt nàng: “A Hằng của ta lợi hại quá!”
Khương Hằng ngơ ngẩn: “A Hằng…của ngài?”
“À không đúng không đúng!” Chàng thiếu niên ngây thơ vội vàng giải thích, “Ta chỉ muốn khen cô thôi, không có ý gì khác!”
Khương Hằng trầm ngâm, đè nén trái tim trong thoáng chốc loạn nhịp của mình: “Thì ra là vậy.”
“Khụ, gì nhỉ, làm sao cô biết người lập bẫy hại cô là ai?”
Khương Hằng lấy lại bình tĩnh, đáp: “Ta đắc tội với ít người lắm, dù có đắc tội, cũng sẽ không tự nhiên dùng thủ đoạn này đối phó với ta; nghĩ tới nghĩ lui, người duy nhất có thể làm chuyện này, chỉ có vị tam tiểu thư của phủ An quốc công kia thôi.”
Cô nương này không chỉ thông minh, gặp chuyện còn rất bình tĩnh, lá gan lớn, tâm tư tỉ mỉ….Lục Quý Trì không khỏi chậc một tiếng: “Gặp phải một đối thủ lợi hại như cô, bọn họ hẳn là tuyệt vọng lắm.”
Giờ xem ra có mưu ma chước quỷ thế nào cũng không thể đạt được mục đích!
Khương Hằng bị chàng chọc cười, lát sau mới lắc đầu đáp: “Điện hạ khen nhầm rồi, không phải chuyện gì ta cũng có thể lường được, ví dụ như Lạc Đình…”
Thiếu nữ hơi ngừng rồi lạnh lùng cất giọng, “Ta không thể nào nghĩ tới, một người hèn yếu ngay cả thích ai cũng không dám nói ra như hắn, lại có thể làm chuyện như vậy.”
Lục Quý Trì sửng sốt một hồi, rồi cũng gật đầu: “Chả thế, ta ban đầu chỉ nghĩ hắn tính cách yếu đuối, không có trách nghiệm, ai ngờ hắn và Tề Hà lại ác độc như vậy, ta đã đánh giá thấp con người hắn rồi!”
Không thích vị hôn thê đính hôn từ bé mà lại thích một cô nương khác, chuyện này không phải chuyện lớn, chỉ cần chủ động, thẳng thắn nhận sai, thành khẩn mong đối phương tha thứ, chuyện đã có thể giải quyết từ lâu rồi —— tuy nói thời đại này hôn sự đều do cha mẹ quyết định, nhưng phàm là bậc trưởng bối thật lòng yêu thương con cái, sẽ không bờ ngơ trước tình cảm của con mình, ép hắn cưới một người hắn không hề thương?
Phu nhân Vĩnh An hầu dù cá tính mạnh mẽ, nhưng không phải người không hiểu đạo lý, có thể sau khi Lạc Đình thẳng thắn thừa nhận, bà ấy sẽ tức giận, sẽ đánh người; nhưng chỉ cần cho bà ấy thời gian, bà ấy sẽ chấp nhận.
Còn về phía Khương Hằng, nàng đối với Lạc Đình không có tình yêu nam nữ, chỉ là hoàn cảnh gia đình hắn phù hợp với lý tưởng sống của nàng, cho nên nàng tình nguyện gả qua. Nếu như hắn thật lòng thích cô nương khác, chỉ cần đường đường chính chính nói cho nàng sự thật, mong nàng tha thứ, Lục Quý Trì dám đảm bảo, nàng nhất định sẽ tác thành cho bọn họ.
Nhưng Lạc Đình kia vì sợ mẹ trách mắng, sợ tiếng xấu bạc tình bội nghĩa phải gánh trên lưng, nên lựa chọn giấu diếm.
Giấu diếm thì giấu diếm, Khương Hằng cũng chẳng quan tâm, dù sao chỉ cần không ảnh hưởng tới cuộc sống của nàng, nàng chẳng thèm quan tâm hắn qua lại với ai.
Tuy nhiên dường như hắn cảm thấy như vậy chưa đủ, còn muốn đem tiếng xấu quy chụp lên người nàng, ép nàng chủ động từ hôn.
Lục Quý Trì gần như say, không đợi Khương Hằng trả lời, chàng hỏi tiếp: “Vậy tiếp theo cô định làm thế nào? Ta thấy Tề Hà kia không giống giả vờ, e là hoài…”
Lời còn chưa nói xong, đột nhiên có cảm giác vật gì rớt xuống từ tay áo, thiếu niên cúi đầu nhìn một cái, nhận ra đó là hộp bạch ngọc Ngọc Cơ cao.
Chàng sợ hết cả hồn, vội vớt chiếc hộp bạch ngọc từ trong nước lên ném cho Khương Hằng, “Cô nhanh mở ra xem đã bị ngấm nước chưa!”
Khương Hằng thấy chàng sốt sắng, nhanh chóng vươn tay nhận lấy, tỉ mỉ kiểm tra một lần, đáp: “Nước chưa vào, điện hạ yên tâm.”
Lục Quý Trì nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm: “May quá may quá, đây là bảo bối ta mới lấy được từ tư khố của hoàng huynh đó, nếu bị ngấm nước thì đau lòng lắm.”
Lấy được từ tư khố của Chiêu Ninh đế?
Xem ra nhát dao ở hôm giải săn mùa xuân đó không vô ích, quan hệ hai huynh đệ hòa hoãn hơn rồi.
Khương Hằng mỉm cười, đưa lại hộp bạch ngọc nhỏ cho chàng: “Nếu đã quý trọng như vậy, điện hạ phải cất cho cẩn thận đấy.”
Lục Quý Trì ngớ ra: “Không phải ta, người phải cất cẩn thận là cô.”
Khương Hằng giật mình: “Hả?”
“Cái này là cho cô,” Trước nay nàng luôn bình thản, chưa bao giờ có biểu hiện đờ đẫn thế này, Lục Quý Trì thấy thì vui vẻ hơn nhiều, xoay người tựa vào thành hồ nhìn nàng, cười đáp, “Nghe nói là dược cao Nam Cương tiến công, có tác dụng trị sẹo cực tốt, cô cầm lấy đi, nữ tử mà có sẹo trên người thì khó coi lắm.”
Khương Hẳng ngây ngẩn: “Cho…ta?”
“Ừ, vốn định làm quà đính hôn cho cô, đáng tiếc…” Nhắc tới chuyện này, Lục Quý Trì lại thấy bực mình, lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng, “Tiếp theo còn có một trận chiến ác liệt chờ cô đó, cô hãy nhanh chóng thoa lên, lấy trạng thái tốt nhất để ra sân nghênh chiến, cho hai kẻ không biết xấu hổ kia ghen tỵ, hối hận chết thì thôi.”
Khương Hằng nhìn chàng, lòng bỗng rạo rực.
Tay nàng nắm lấy chiếc hộp bạch ngọc nhỏ tỏa ra những tia sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, hồi lâu sau, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Sao điện hạ lại tốt với ta như vậy?”
Lục Quý Trì sửng sốt vài giây, trả lời như là chuyện đương nhiên: “Chúng ta là bạn mà.”
Trái tim chợt lỡ một nhịp, Khương Hằng khôi phục vẻ bình tĩnh, nàng rũ mắt, tư vị trong lòng không biết diễn tả ra sao, một lúc sau, nàng cười hỏi tiếp: “Điện hạ đối với bạn bè đều tốt như vậy sao?”
Lục Quý Trì chẳng cần nghĩ ngợi, gật đầu: “Đương nhiên, nếu không sao gọi là bạn được?”
“Vậy….Điện hạ có nhiều bạn không?”
“Cũng không nhiều lắm, quan hệ thân thiết có mấy người thôi.”
Khương Hằng chớp mắt, như thuận miệng hỏi thêm: “Trong đó cũng có cả nữ tử à?”
“Không có. Từ nhỏ ta có hay chơi cùng cô nương nhà nào đâu.” Nói đến đây Lục Quý Trì tỏ ra hơi buồn bực, nhìn nàng, “Cô là ngoại lệ…..Chắc là do ta cảm thấy, có nhiều lúc cô còn mạnh mẽ hơn cả nam nhân chăng?”
“…” Khương Hằng như cười như không nhìn chàng, “Đa tạ điện hạ đã khen ngợi.”
“Ha ha, đùa chút thôi, bầu không khí ngột ngạt quá mà.” Lục Quý Trì nói xong thì ngó nàng, nhíu mày, “Thế nào, cô có cảm thấy khá hơn không?”
Khương Hằng sững sờ, không nghĩ tới chàng lại nhìn thấu cõi lòng đang trĩu nặng của mình.
“Sao thế, cô cho là cô đang cười nói chuyện với ta, mà ta lại không nhìn ra cô không vui à?” Lục Quý Trì dựa người vào thành hồ, “Gả vào phủ Vĩnh An hầu, che chở cho đệ đệ trưởng thành, đây vốn là những hoạch định mà cô đã sớm đặt ra cho cuộc đời mình; nhưng hôm nay, những mong muốn đó lại bị kẻ ác kia đương tâm phá hủy, đổi lại là ai cũng không thể vui mừng được. Cô nói xem cô chỉ là một tiểu nha đầu trẻ trung như vậy, cớ gì cứ phải học theo mấy bà lão thái thái, chuyện gì cũng cất giấu trong lòng, lúc này phải xắn tay áo lên, mắng chửi một trận cho đã mới đúng!”
Thiếu niên ngẩng đầu, sau lưng là trời đất bao la rộng lớn, trên mặt là nụ cười xán lạn như vầng thái dương, trong mắt chất chứa quan tâm, Khương Hằng nhìn chàng, trái tim nàng cũng theo đó mà mở ra.
“Vậy điện hạ nghĩ, ta nên từ hôn với Lạc Đình sao?”
Hai mắt nàng chăm chú, sáng ngời; Lục Quý Trì cảm thấy không được tự nhiên, chàng nhanh chóng xoay hạ thân, che giấu bộ phận như đang muốn rục rịch ngóc đầu dậy lần nữa của mình, sau đó mới ho nhẹ một tiếng đáp: “Đương nhiên! Chưa nói tới việc hai người họ đã có con với nhau, chuyện này không cách nào cứu vãn, chỉ nói riêng tên Lạc Đình này, nếu hắn chỉ hèn yếu, nhát gan thì thôi, đằng này hắn lại ác độc, tàn nhẫn, người như thế quá nguy hiểm, cô không thể chần chừ thêm nữa!”
Khương Hằng không lên tiếng.
Lục Quý Trì đột nhiên nóng nảy: “Không phải cô vẫn muốn gả qua đó chứ? Tề Ngạn nhờ ta đè chuyện này xuống, ta không đáp ứng, chuyện xấu xa này hẳn sẽ nhanh chóng đồn ra ngoài. Cô là người bị hại, danh tiếng của cô sẽ không bị ảnh hưởng, hôn sự sau này cũng sẽ không vấn đề gì, hoàn toàn không cần lo lắng. Thêm nữa, không phải vẫn còn có ta sao, nếu cô sợ mình không tìm được nhà nào ngon như phủ Vĩnh An hầu, ta giúp cô tìm, nam nhân thế gian này nhiều như vậy, ta không tin không tìm được một người nhân phẩm tốt đẹp, gia đình thuận hòa cho cô!”
Khương Hằng vẫn yên lặng nhìn chàng, lát sau nàng đột nhiên mở miệng: “Nếu điện hạ thực sự không tìm được thì sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]