*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vậy đệ lấy cái này.”
Chiêu Ninh đế nhướn mày: “Cái này?”
Câu hỏi thốt ra làm thiếu niên hoàn hồn, chàng cười hì hì: “Thái y nói vết thương của đệ sẽ để lại sẹo, có cái này thì tốt quá rồi.”
Thấy chàng học đòi bảnh chọe, mí mắt Chiêu Ninh đế không khỏi giật giật. May thay thứ này cũng không đáng giá, nên y chẳng hề do dự đáp: “Đệ thích thì lấy đi.”
“Đa tạ hoàng huynh!”
Nhìn đệ đệ hung hăng vui sướng, lại ngó đống đồ trong tay chàng, Chiêu Ninh đế hơi trầm ngâm, rồi đột nhiên cười phá lên: “Thái y nói vận động nhiều giúp vết thương nhanh hồi phục, đệ có thể xuống giường đi lại được, thế thì từ mai đi tới Tần gia điểm danh đi.”
“!” Lục Quý Trì ngơ người: “Ơ gì thế, vết thương của đệ vẫn còn đau mà…”
Chiêu Ninh đế híp mắt nhìn chàng: “Chính vì thế mới cần đi. A Tranh là người luyện võ, trước giờ bị thương không ít, hắn sẽ biết cách để đệ bình phục nhanh hơn người bình thường.”
Lục Quý Trì yên lặng trong chốc lát, rồi ôm chặt lấy đống bảo bối trong tay quay đầu chạy: “À, thần đệ đột nhiên nhớ ra trong phủ còn chuyện cần xử lý, thần đệ cáo lui trước!”
Trông dáng vẻ tai bay vạ gió của chàng, Chiêu Ninh đế nhất thời chậc nhẹ một tiếng, không nhịn được bật cười.
Ây da, tự nhiên phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-muon-thanh-tinh/2817444/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.