“Vâng, lúc trước ta từng thấy nàng dùng nó.”
“Vậy có nghĩa là thật sự nàng đã từng tới đây, có điều…..”
“Nàng vẫn còn ở đây.”
Lời này khiến Lục Quý Trì sửng sốt: “Là sao? Chẳng lẽ……”
Hắn bỗng nhiên tỏ vẻ sợ hãi, cũng không biết nghĩ tới chuyện gì. Đôi mắt đẹp của Khương Hằng thay đổi, cố ý thấp giọng, độc ác nói: “Điện hạ không biết sao? Trên đời tồn tại rất nhiều thứ mà chúng ta không muốn biết…..”
Nhìn ánh mắt mang theo trêu chọc vui vẻ của nàng, khoé miệng Lục Quý Trì hơi giật, bất giác đưa tay búng nhẹ vào trán nàng một cái: “Tiểu nha đầu hù doạ ai đó! Nhanh chóng cầu xin tha thứ, nếu không đừng trách bản vương độc ác!”
Trên trán đột nhiên xuất hiện nhiệt độ lạ lẫm doạ Khương Hằng giật mình, nàng sững sờ. Thấy hắn sau khi nhận thức được sự việc vội rụt tay lại, vẻ mặt xấu hổ sợ bị nàng mắng lưu manh, lập tức không nhịn nổi mà bật cười.
Người này sao lại dễ trêu chọc như vậy…!
Thấy nàng chỉ cười chứ không hề có dấu hiệu tức giận, Lục Quý Trì lập tức nhẹ nhàng thở ra. Hắn không có thói quen động tay động chân với cô nương, thật sự bộ dạng của nàng lúc nãy quá mức nghịch ngợm, khiến hắn nhớ đến cô bé hàng xóm năm tuổi lúc trước, cho nên mới nhất thời thuận tay…..
“Khụ, đừng cười! Nhanh nhanh lên, thư đồng kia sắp trở về rồi.”
Lúc này Khương Hằng mới dừng lại, có điều trong đáy mắt vẫn chan chứa ý cười: “Nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-muon-thanh-tinh/2817394/chuong-24-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.