Thấy trong thời điểm này bà còn có tâm tư quan tâm mình, Khương Hằng lập tức ấm áp, ánh mắt đong đầy sự thân thiết: “Con không sao, người đừng lo lắng.”
Lạc Đình không phải người tốt, bị đánh là đáng đời. Nhưng An di rất tốt, bà không đáng phải bị kinh hãi như vậy.
Đang chuẩn bị dìu Vĩnh Yên Hầu phu nhân ngồi xuống, thì đại phu bên cạnh giường đã đứng dậy. Khương Hằng dừng lại, tiến lên hỏi: “Đại phu, Lạc ca ca thế nào rồi? Có bị gì không?”
Vĩnh Yên Hầu phu nhân lao nhanh tới.
Lão đại phu xoay lại hành lễ với hai người: “Vết thương trên mặt thế tử nhìn có vẻ nghiêm trọng, nhưng không tổn thương đến gân cốt, tịnh dưỡng một thời gian là sẽ ổn. Về phần cái chân này…..”
Vĩnh Yên Hầu phu nhân giật mình: “Chân thế nào?!”
Lão đại phu đáp: “Đã gãy, ít nhất hai tháng không được xuống đất.”
“Có ảnh hưởng đến sinh hoạt sau này không?”
“Phu nhân yên tâm, chỉ cần điều dưỡng chu đáo, sẽ không để lại di chứng gì.”
Lúc này Vĩnh Yên Hầu phu nhân mới thở ra một hơi. Bà vẫn luôn lo lắng chuyện này. Đối với huân quý thế gia bọn họ, tàn phế không bằng chết. Lạc Đình là con trai duy nhất của bà, cũng là người thừa kế duy nhất của phủ Vĩnh Yên Hầu. Nếu chân hắn có chuyện gì, chỉ sợ toàn phủ Vĩnh Yên Hầu cũng lao đao theo.
“Mẹ…….”
Cuối cùng Lạc Đình cũng tỉnh, Vĩnh Yên Hầu phu nhân hoàn hồn, trái tim treo trên cao cuối cùng cũng hạ xuống: “Con cảm thấy như thế nào? Có ổn không?”
Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-muon-thanh-tinh/144016/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.