Đột nhiên giật mình, Lục Quý Trì vội vàng cúi đầu nói: “Hoàng huynh nói đùa, thần đệ, thần đệ chỉ là…..”
“Chỉ là cái gì?”
Chỉ là ngại ngùng thôi…!
Một người bình thường kiêu căng hiếu thắng như vậy, cho dù suy nghĩ cẩn thận, quyết định cầu hoà. Nhưng bởi vì một lần ngoài ý muốn rơi xuống nước cùng với mấy hư ảo cảnh trong mơ mà đã sợ tới mức vừa kinh hãi vừa khóc trước mặt ngươi. Bây giờ mới kịp phản ứng, có thể không cảm thấy mất mặt sao!
Lục Quý Trì trong lòng buồn thiu, trên mặt lại cố gắng làm ra vẻ xấu hổ nhưng lại không muốn biểu hiện ra ngoài.
Đang suy nghĩ phải tiếp tục diễn như thế nào, Chiêu Ninh Đế bỗng dưng nở nụ cười: “Đệ hẳn là còn thẹn thùng phải không?”
Lục Quý Trì sững sờ, định nói chuyện, lại nghe thanh niên tâm xà khẩu Phật này nói: “Không phải là do khóc trước mặt trẫm……”
“Hoàng huynh!” Bấm mạnh bắp chân, mặt liền đỏ lên, Lục Quý Trì nhe răng trợn mắt trong lòng, trên mặt lại tựa như sa sầm mà ngẩng đầu: “Chuyện ngày hôm ấy, kính xin hoàng huynh quên toàn bộ đi!”
Chiêu Ninh Đế giương đuôi mắt lên, ý vị thâm trường nói: “Quên toàn bộ? Đệ chắc chắn?”
Lục Quý Trì cảm thấy mất thể diện gật gật đầu, dường như sau cả buổi mới kịp phản ứng lại, thân thể có chút cứng đờ.
“Không….. Không tính lời đã nói! Theo đệ dáng vẻ lúc đó……” Hắn khó khăn nặn ra nửa câu, dừng lại một lát, rồi ngồi phịch xuống tựa như trút giận lên mặt ghế, “Quá tổn hại hình tượng, hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-muon-thanh-tinh/144014/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.