“Điện hạ vẫn còn cảm thấy khó chịu sao?” Thấy hắn nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, ngay lập tức Ngụy Nhất Đao liền căng thẳng, quay đầu định gọi phủ y trở lại thì bị Lục Quý Trì ngăn cản.
“Được rồi, ta không có việc gì.”
“Thật sao?” Ngụy Nhất Đao dò xét hắn từ trên xuống dưới, lo lắng nói: “Nếu khó chịu chỗ nào, điện hạ phải nói ngay lập tức… Tuy đã ăn giải dược, nhưng ai biết có để lại di chứng hay không.”
Nói đến đây hắn lại nghiêm nghị, “Lần tới nếu có những chuyện như vậy, điện hạ cứ việc sai bảo ta là được rồi, đừng lấy an nguy của mình ra làm liều!”
Lục Quý Trì khựng lại, cảm thấy rất xúc động.
Người bên cạnh Tấn Vương cũng không hoàn toàn là những kẻ giống như Tôn tiên sinh. Ít nhất Ngụy Nhất Đao này là kẻ có bản lĩnh, cũng thật sự trung thành với hắn.
Ngụy Nhất Đao vốn là một hiệp khách giang hồ, cô độc, phiêu bạt khắp nơi. Ngày trước bị kẻ thù đuổi giết, suýt nữa thì chết, lại được Tấn Vương vô tình đi qua ra tay cứu giúp, hắn mới giữ được cái mạng.
Tuy rằng bề ngoài tục tằng, không giống người lương thiện. Nhưng Ngụy Nhất Đao tâm địa mềm mại, có ơn tất báo, là một người trung nghĩa. Tấn Vương cứu hắn, hắn liền thề dùng mạng mình báo ân. Cho dù là chuyện vô cùng đại nghịch bất đạo trong mắt người khác như là tạo phản, hắn cũng không chùn bước, một lòng đi theo Tấn Vương, chưa bao giờ lung lay.
“Điện hạ?”
Thấy Lục Quý Trì nhìn mình không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-muon-thanh-tinh/144010/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.