Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tối hôm qua là đại thọ bảy mươi tuổi của An quốc công. Tấn Vương đi dự tiệc, uống nhiều nên mắc tiểu, rời chỗ ngồi sớm, về sau… Lục Quý Trì cố gắng nghĩ nghĩ, phát hiện trí nhớ của Tấn Vương đến đây đã bị ngắt, còn lại ký ức về sau đều là của hắn.
Cho nên bị người khác dùng mỹ nhân kế, lưu manh đùa giỡn người khác, bị người khác đẩy xuống nước và vân vân, không phải là mơ mà là sự thật?!
Nhớ tới loại cảm giác toàn thân nóng lên, cực kỳ khó chịu ngay lúc đó, khoé miệng Lục Quý Trì hơi giật, đại thần xuyên không* lừa bịp hắn sao? Cho hắn xuyên không vào lúc đáng khinh như vậy! Nhưng mà hiển nhiên là Tấn Vương cũng bị người khác lừa…
*Đại thần xuyên không: có thể là chỉ những người hay thứ gì đó siêu nhiên đã khiến cho Lục Quý Trì xuyên không
Về phần ai làm, Lục Quý Trì lật lại ký ức của mình, vẫn không tìm được đáp án. Hắn cũng không suy nghĩ thêm được, Chiêu Ninh Đế còn đang chờ câu trả lời của hắn.
“Do uống nhiều quá nên bị ngã, không có chuyện gì cả. Đa tạ hoàng huynh đã quan tâm.” Chuyện này có liên hệ đến việc hắn xuyên không, nếu chưa tra được rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì Lục Quý Trì không dám nói thật, đành vô ý nói bừa cho qua chuyện.
Chiêu Ninh Đế nhướng mày, cũng không hỏi nhiều.
“Vậy thì tốt rồi.” Y nâng chén nhấp một ngụm trà, một lát sau cười híp mắt nói: “Nhắc đến tuổi đệ cũng không còn nhỏ nữa, vẫn chưa vừa ý cô nương nhà nào sao? Nếu có thì hãy nói cho trẫm biết. Trẫm sẽ làm chủ cho đệ.”
“Không có.” Không đợi Chiêu Ninh Đế trả lời, Lục Quý Trì học theo điệu bộ của Tấn Vương ghét bỏ mà hừ một tiếng, “Giả vờ giả vịt, nhìn thấy là phiền.”
“Cũng không phải cô nương nào cũng đều như vậy. Đệ chú ý tìm xem, nhất định sẽ tìm được người hợp ý.” Chiêu Ninh Đế thoáng nở nụ cười, tựa như thuận miệng nói, “Hoặc là đệ nói xem đệ thích kiểu người nào, hoàng huynh sẽ tìm giúp.”
Đây là thăm dò!
Lục Quý Trì hơi rùng mình, bĩu môi lộ ra biểu tình miễn cưỡng: “Cũng được, nhưng mà đệ muốn một người ngoại hình xinh đẹp, tính tình dịu dàng và không phiền phức.”
Hắn dứt khoát như vậy, Chiêu Ninh Đế thật sự có chút kinh ngạc.
Hùng đệ đệ này luôn tránh né để tìm một nhạc gia trợ lực cho bản thân, chuyện này người khác không biết, nhưng y đã thấy tận mắt. Sao hôm nay….
Chiêu Ninh Đế suy tính, trên mặt không lộ ra điều gì mà cười: “Đi, trẫm bảo hoàng tẩu của đệ tự mình chọn cho đệ.”
***
Vừa ra khỏi ngự thư phòng đã phải đối mặt với ánh mắt vô cùng khó hiểu của Ngụy Nhất Đao, Lục Quý Trì ho nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vai hắn: “Hồi phủ.”
Ngụy Nhất Đao không kịp đuổi theo, Lục Quý Trì rời đi cả buổi hắn mới phục hồi lại tinh thần.
“Điện hạ! Tại sao vừa rồi người lại…”
Giọng nói hắn vang dội, nói chuyện tựa như sấm rền, Lục Quý Trì lại càng hoảng sợ, vội vàng ngắt lời: “Hồi phủ rồi nói sau.”
Không thấy tứ phía đều có cung nữ thái giám sao!
“Thế nhưng…..”
“Câm miệng!”
“Vâng…”
Nhìn vị đại huynh đệ vẻ mặt tủi thân, Lục Quý Trì mệt mỏi không thôi.
Thuộc hạ là kẻ vừa mắc bệnh hoang tưởng lại vừa không có tâm nhãn, còn muốn tạo phản làm hoàng đế. Tấn Vương này sợ không phải là một kẻ ngu đâu! Lại nhớ tới cảm giác run sợ khi đối mặt với Chiêu Ninh Đế, hắn không nhịn được bước nhanh hơn.
Tuy Chiêu Ninh Đế luôn cười tủm tỉm, thái độ rất ôn hoà, nhưng hắn có dự cảm, y biết Tấn Vương muốn làm gì.
Sở dĩ y chưa hành động, là do còn nhớ ơn mẹ đẻ của Tấn Vương, nhưng dù là ơn có lớn hơn nữa thì cũng sẽ tiêu hao dần qua từng ngày, huống chi chuyện hôm nay có tính chất nghiêm trọng, đã không còn là những chuyện nhỏ có thể dễ dàng tha thứ như trước nữa. Dù sao nếu hắn là Chiêu Ninh Đế, mà Tấn Vương thật sự động thủ, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua — đều nói tiểu nhân khó phòng, một người đã nảy sinh lòng ác ý với mình, ai biết hắn sẽ làm ra những chuyện gì?
Lục Quý Trì càng nghĩ càng thấy nhức cả trứng [ =)) ] , yên lặng nguyền rủa đại thần xuyên không vài câu, khẽ nói với Ngụy Nhất Đao: “Lập tức truyền lệnh cho Lưu mỹ nhân, kế hoạch tạm dừng, không được phép làm bừa.”
Ngụy Nhất Đao muốn nói, nhưng Lục Quý Trì không cho hắn cơ hội: “Ta nghi rằng hoàng huynh đã biết rõ kế hoạch của chúng ta, hôm nay đang chờ chúng ta tự chui vào tròng.”
Sắc mặt Ngụy Nhất Đao lập tức đại biến, một hồi lâu sau mới hạ thấp giọng nói: “Tại sao có thể như vậy! Chẳng lẽ… Chẳng lẽ trong chúng ta có nội gián?!”
Thấy hắn tin tưởng không nghi ngờ, còn chủ động bổ sung một cái cớ hoàn mỹ thay mình, Lục Quý Trì trầm mặc một lát, nghiêm nghị gật đầu: “Cho nên phải tra rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra lúc trước….”
“Không được hành động thiếu suy nghĩ!”
“……Vâng.”
“Điện hạ yên tâm, thần đây sẽ đi điều tra rõ! Còn kẻ nội gián kia…..” Ngụy Nhất Đao hung ác vặn khớp tay: “Dám can đảm bán đứng điện hạ, xem ông đây bóp vỡ đầu hắn như thế nào!”
Lục Quý Trì: “……”
Ngươi vui là được rồi.
Hai người vừa đi vừa nói ra khỏi hoàng cung, trên đường đi Ngụy Nhất Đao đột nhiên vỗ trán: “Suýt nữa quên mất! Sáng nay Tôn tiên sinh báo lại, nói là tối hôm qua Thái hậu đi dạo ngự hoa viên không may bị ngã. Điện hạ mau đi thăm hỏi, thỉnh an lão nhân gia!”
Lục Quý Trì đang nghĩ cách bảo vệ tính mạng đồng thời quay trở về hiện đại, không hề muốn đi, nhưng Xa Thái hậu là mẹ đẻ của Chiêu Ninh Đế, cũng là mẫu hậu trên danh nghĩa của hắn, không thể không đi.
“Biết rồi, ngươi nhanh chân lên, đừng chậm trễ chính sự.” Hắn nói xong, lặng lẽ thở dài, quay đầu đi về phía Thọ Ninh cung.
***
“Thái hậu đang mệt nên nghỉ ngơi. Thái y đã phân phó không được quấy nhiễu, hay là, vương gia cứ quay về trước, chờ Thái hậu khoẻ lên một chút lại trở lại.”
Xa Thái hậu xuất thân thấp kém, tính tình chất phác, quan hệ với con đẻ Chiêu Ninh Đế cũng rất bình thường, huống chi là với các hoàng tử khác. Bởi vậy bà không chịu gặp mặt hắn cũng không lạ gì, chỉ học theo điệu bộ của Tấn Vương đáp lại vài câu khách sáo với cung nữ kia, rồi sau đó cáo từ.
Ngụy Nhất Đao đi rồi, Lục Quý Trì một mình xuất cung, tâm tình rối loạn dần dần bình phục lại.
Mặc dù vừa mới tốt nghiệp đại học, nhưng từ nhỏ cuộc đời hắn đã tràn đầy thiên lôi cùng máu chó* — lão ba khốn kiếp ngoại tình, vì tiểu tam mà bỏ vợ bỏ con. Tiểu tam chê ông ta lớn tuổi vô tích sự, gọi ông ta là Lục Mao Quy*, Lục Mao Quy đau lòng phẫn nộ, trước khi chết đem toàn bộ tài sản kếch xù để lại cho con của người vợ Tào Khang*. So với kịch bản phim truyền hình còn đặc sắc hơn. Cho nên tuy là việc xuyên không này rất ảo diệu, nhưng Lục Quý Trì rất nhanh đã chỉnh đốn lại tâm trạng của mình, bắt đầu suy nghĩ tiếp theo nên làm gì bây giờ.
*Thiên lôi cùng cẩu huyết: những tình huống vô lí, khoa trương
*Lục Mao Quy: rùa lông xanh, chơi chữ Lục trong họ của cha Lục Quý Trì, còn ý chê ông ta già, sống lâu như rùa
*Người vợ Tào Khang: là người ở bên chồng lúc khó khăn hoạn nạn, cùng chồng vượt qua mọi thử thách để bảo vệ hạnh phúc gia đình
Đầu tiên phải bảo vệ tính mạng — chuyện này cũng không quá khó. Mẹ đẻ của Tấn Vương có ân với Chiêu Ninh Đế. Trong tình huống bình thường y cũng không cần cái mạng nhỏ của hắn, chỉ cần cẩn thận một chút, không để bại lộ thân phận, sau đó không tiếp tục tạo phản tìm đường chết là được rồi.
Tiếp theo chính là tìm cách quay trở về hiện đại — chuyện này tương đối khó, bởi vì căn bản hắn cũng không biết vì sao mình phải xuyên không, và xuyên không như thế nào.
Xem ra chỉ có thể đi nhìn nơi hôm qua xảy ra chuyện một chút để dò la manh mối. Còn có kẻ muốn câu dẫn Tấn Vương, cùng với cô nàng đẩy hắn xuống nước. Cái quái gì….
“Ta nói vả miệng! Các ngươi đều điếc cả sao?”
Đột nhiên một tiếng quát vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lục Quý Trì, ngẩng đầu nhìn lên, là một cô bé mặc quần áo sáng màu, thái độ kiêu căng, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, đang chỉ vào một thiếu nữ mặc váy ngắn màu xanh bích muốn đánh.
Thiếu nữ có mái tóc đen xoã nhẹ, dáng người yểu điệu, mặc dù nhìn không rõ mặt, nhưng khó giấu được sự xinh đẹp. Đi theo phía sau nàng là một nha hoàn mập mập trắng trắng, hai người một gầy một béo, một cao một thấp, đứng chung với nhau có cảm giác hài hước khó tả.
Bởi vì biểu hiện này nên thoáng cái Lục Quý Trì liền nhận ra các nàng là đôi chủ tớ mình đã gặp lúc tiến cung. Nhưng mà Tấn Vương cũng không nhận ra họ. Ngược lại, cô bé muốn đánh người kia, Lục Quý Trì chỉ liếc qua đã biết thân phận của nàng: Cửu công chúa, con gái được sủng ái nhất của tiên đế. Bởi vì mẹ đẻ của nàng, Thành Thái phi và mẹ đẻ của Tấn Vương là chị em họ, nên từ trước đến nay nàng luôn thân thiết với Tấn Vương.
Có điều nha đầu kia rất kiêu căng, tùy hứng. Cứ nhường nhịn con bé một chút, sao lại chọc vào nàng làm gì?
Tinh thần trượng nghĩa trong Lục Quý Trì khiến hắn do dự định đi lên giải vây giúp nàng, nhưng không ngờ thiếu nữ lại nói: “Công chúa bớt giận, chỉ là thần nữa không biết đã làm gì sai khiến công chúa tức giận như vậy?”
Giọng nói mềm nhẹ, quen thuộc khó tả. Lục Quý Trì sững sờ, không hiểu sao lại nhớ tới cô gái đã đẩy mình xuống nước hôm đó.
Tuy lúc ấy mơ mơ màng màng không thể xác định, nhưng theo linh cảm thì rất giống….
Chẳng lẽ chính là nàng?!
“Thấy công chúa không hành lễ đã đành, lại còn dám mở miệng chống đối. Chẳng lẽ Ngũ cô nương cho rằng mình không làm gì sai?!”
Người đang nói chính là đại cung nữ bên người Cửu công chúa. Thấy nàng vén tay áo muốn ra tay với tiểu thư nhà mình, nha hoàn mập trắng gấp gáp, nhịn không được muốn mở miệng phản bác, lại bị ánh mắt của thiếu nữ ngăn lại.
“Thần nữ không dám, vừa rồi….” Thiếu nữ hơi ngẩng đầu, lộ ra gương mặt trắng nõn dịu dàng, xinh đẹp đến tột cùng.
Đồng tử Lục Quý Trì co lại, trong thoáng chốc có cảm giác trái tim già cỗi bị một thứ gì đó đâm sầm vào. Nhưng mà có xinh đẹp cũng là một thiếu nữ thành niên mà thôi, sau khi thưởng thức thì hắn vô cùng chính trực mà thu mắt lại, lòng âm thầm cân nhắc: tuy lúc ấy quả thực là đáng đời hắn, nhưng em gái này thoạt nhìn đoan trang dịu dàng, không nên làm ra loại chuyện đẩy người ta xuống nước chứ?
“Nói lời vô dụng làm gì? Ra tay đi!”
Hiển nhiên Cửu công chúa không có ý định nghe lời giải thích của nàng, thiếu nữ bất đắc dĩ, chỉ có thể lui ra sau một bước nói: “Công chúa là quân, thần nữ là thần. Người muốn đánh ta, hiển nhiên ta không dám không nghe theo. Chẳng qua trước khi tiến cung, cữu mẫu* đã phái người phân phó, để sau khi ta xuất cung liền đi gặp cữu mẫu, nói là Đại biểu ca đã tòng quân về, muốn ta ăn cơm cùng với huynh đệ tỷ muội đám bọn họ. Chỉ sợ trưởng bối lo lắng, mong công chúa có thể khai ân, đổi hình phạt vả miệng thành cái khác.”
*Cữu mẫu: mợ
Cửu công chúa sửng sốt một lát, sau đó lên tiếng cười nhạo: “Thực xem mình là người quan trọng, dám cò kè mặc cả với ta sao?”
“Thần nữ không dám, chỉ là thân thể cữu mẫu không tốt, ta thật sự không muốn làm nàng lo lắng, còn Đại biểu ca…” Thiếu nữ hơi dừng lại, “Biểu ca quan tâm cữu mẫu nhất, nếu người không vui, chỉ sợ hắn sẽ…”
Không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt Cửu công chúa thay đổi. Sau một lúc, không cam lòng mà lên tiếng: “Được rồi được rồi, hôm nay tạm tha cho ngươi, cút nhanh lên, sau này không được phép xuất hiện trước mặt ta!”
Thiếu nữ rủ mắt che dấu lưu quang nơi đáy mắt, hơi phúc thân, dẫn theo nha hoàn mập trắng chuẩn bị rời đi.
Cửu công chúa bĩu môi, cũng quay người định rời đi, nhưng ngoảnh đầu lại một lát, dường như thấy gì đó, đột nhiên dừng chân, lên tiếng: “Đứng lại!”
Không đợi thiếu nữ phản ứng, nàng xách váy vọt tới, “Trên tai ngươi đang đeo cái gì?!”
Thiếu nữ sững sờ, có vẻ khó hiểu, nhưng không đợi nàng trả lời, Cửu công chúa đã tức giận mắng: “Hắn lại dám tặng khuyên tai nguyệt châu này cho ngươi….. Cái đồ không biết xấu hổ! Cũng đã có hôn phu rồi mà vẫn đi khắp nơi dụ dỗ người khác, người đâu! Để ta tát cái mặt quyến rũ này!”
Hết chương 3.
*Lục Mao Quy – Rùa lông xanh:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.