Khi Sở Dung Ca rời đi trời bắt đầu trở lạnh, Phượng Khanh ngây người bên trong Dực Vương phủ. Trận tuyết đầu mùa này vô cùng dữ dội, phủ kín mái hiên một mảnh trắng xóa. Hữu Ảnh phủi đi lớp tuyết đọng trên vai mình, bước vào trong chủ điện. Phượng Khanh còn đang ngồi bên lò sưởi, mắt không chớp nhìn đĩa nho được đặt trên bàn sách. – Vương gia, hay là đi gặp tướng quân một lần đi. Mí mắt Phượng Khanh khẽ động đậy, thế nhưng cũng chỉ chầm chậm lắc đầu. – Hữu Ảnh, Tả Ảnh. Hai người các ngươi là vì báo ân mới vì Sở Dung Ca làm việc. Thế nhưng bổn vương thì khác, bổn vương không phải chủ tử của các ngươi, không có tình cũng không có lý sai sử các ngươi vào sinh ra tử vì bổn vương. Sở Dung Ca hiện tại sắp phải tới một nơi vô cùng nguy hiểm, các ngươi có thể ngồi yên nhìn chủ tử của mình bước vào tử địa ư? Tả Ảnh lời ít ý nhiều. – Sở tướng quân lệnh cho chúng ta bảo vệ vương gia chu toàn, ngoại trừ việc rời khỏi ngài ra, vương gia có thể lệnh cho huynh đệ chúng ta làm bất cứ việc gì. Dù sống dù chết, tuyệt không oán trách. – Nếu bổn vương ra lệnh, hai người các ngươi tuyệt đối không được liên lạc với hắn bằng bất cứ phương pháp nào, trong bất cứ tình huống nào. Các ngươi có làm được hay không? Hữu Ảnh Tả Ảnh nhìn nhau. Phượng Khanh cũng không thúc ép bọn họ. Y lúc trước chỉ xem Sở Dung Ca là một thuộc hạ tối trung thành, còn xem hắn là một quân át chủ bài chưa lật. Chỉ cần y thành công tạo phản, Sở Dung Ca cũng có thể một bước lên mây, trở thành thân vương khác họ cùng y cai trị Thiên Thăng quốc là chuyện hoàn toàn có thể. Chẳng thể ngờ… Phượng Khanh đau đầu rất lâu, trọng sinh một đời mục đích duy nhất chỉ có trả thù. Vì mối thù này, y kéo hắn vào vòng tranh giành hoàng quyền. Lợi dụng tình cảm kia của hắn để hắn vào sinh ra tử vì y. Phượng Khanh không làm được. Đời trước, Sở Dung Ca vì y mà rơi vào tay Hiên Viên Diệp Nhiên, bảy ngày bảy đêm chịu cực hình trong đại lao, bị kẹt giữa ân oán tình thù của hai người họ. Y đã liên lụy Sở Dung Ca một kiếp, kiếp này… Chân tâm của y bị người chà đạp, vỡ nát cả rồi. Tình cảm này của Sở Dung Ca đối với Phượng Khanh mà nói, không thể hồi đáp, chỉ có thể cô phụ phần tâm ý này thôi. Không có Sở Dung Ca bên cạnh, lần tạo phản này chẳng khác nào y độc lai độc vãng đi trên băng mỏng, từng giây từng phút đều có thể ngã xuống, vạn kiếp bất phục. Phượng Khanh đứng dậy, hướng tẩm điện của mình mà đi, cố gắng để bước chân không lộ ra vẻ mệt mỏi. – Hai người các ngươi nghĩ cho kĩ. Cô thà phụ người thiên hạ, không để người thiên hạ phụ cô*. Người của bổn vương, bổn vương sẽ không bạc đãi. Nhưng nếu dám có hai lòng, đừng trách bổn vương xuống tay tàn độc. Nếu yêu cầu này các ngươi cũng không làm được, vậy thì trở về bên cạnh chủ tử của các ngươi đi. Hiện tại đi vẫn còn kịp. (*) Cô: danh xưng hoàng tộc, giống như trẫm, quả nhân, bổn cung, bổn vương. Tùy vào từng thời đại dùng cô để thay thế. . Phượng Khanh ngủ một giấc ngắn, mơ thấy một vài chuyện không vui vẻ gì ở kiếp trước, giật mình mà tỉnh lại mới phát hiện lưng áo đã ướt đẫm. Y chống tay lên trán, khẽ nhắm mắt lại. Dù bản thân đã trọng sinh. Nhưng hơn một năm qua chưa lúc nào Phượng Khanh thoát ra khỏi bóng ma kiếp trước. Trong giấc ngủ nếu không phải nghe thấy tiếng trẻ con khóc lóc thì cũng là cảnh tượng nghĩa phụ chết không nhắm mắt, Sở Dung Ca quỳ trước mặt y, cả người đầm đìa máu tươi. Cổ họng khô khốc, Phượng Khanh mở miệng, định gọi tên Sở Dung Ca theo thói quen. – Vương gia, người cần gì sao? – Giọng nói của Hữu Ảnh vọng vào từ ngoài cửa, gọi tỉnh chút thần trí của y. Phượng Khanh im lặng hồi lâu, sau đó tự mình bước xuống giường mặc lại y phục. Tay chân có chút lóng ngóng. – Giờ này là giờ nào rồi? – Hồi vương gia, hiện tại là cuối giờ Dần*. Trời vẫn chưa sáng, vương gia có muốn nghỉ ngơi thêm một chút? (*) 4h30 đến 5 giờ sáng Phượng Khanh mở cửa, lạnh nhạt nói không cần. Y nhìn hoa đào ngoài sân đã tàn gần hết, từng cánh hoa nhạt màu ảm đạm rơi xuống, mới hay Sở Dung Ca đã rời đi được gần nửa năm. Hữu Ảnh Tả Ảnh còn lưu lại bên cạnh y, cũng có thể đoán được. Sở Dung Ca đã lệnh cho hai huynh đệ họ bằng bất cứ giá nào phải bảo vệ y thì cho dù Phượng Khanh có ra thêm nhiều luật lệ quá quắt quái đản hơn nữa hai người họ vẫn sẽ cúi đầu nghe theo. Chỉ có điều y không có cách hoàn toàn tin tưởng bất cứ ai khác ngoại trừ Sở Dung Ca, cũng như y chưa từng là chủ tử chân chính của Hữu Ảnh Tả Ảnh. Nửa năm này Phượng Khanh càng ngày càng trở nên trầm mặc ít nói, tới tiến cung diễn kịch cùng Hiên Viên Diệp Nhiên cũng cảm thấy vô nghĩa cực kỳ. – Chuẩn bị xe ngựa. Tới Vấn Liễu phường. Hữu Ảnh Tả Ảnh liếc nhau một cái. Vương gia lại tới hoa lâu? Thế nhưng hai người họ cũng không dám chậm trễ, rất nhanh liền chuẩn bị xong. Vấn Liễu phường quả thực là hoa lâu. Nhưng cũng không phải hoa lâu tầm thường, nơi này nhìn bề ngoài vô cùng trang nhã, bên trong cũng không có ca kỹ đàn múa hát hò. Phượng Khanh vừa bước vào, lập tức có một tiểu quan* mắt phượng mày ngài, thân hình mảnh mai cười tươi tới gần. (*) Tiểu quan: hay còn gọi tên thô tục hơn là ngưu lang, đồng nghĩa với nam kỹ hoặc trai bao. – Yo, Phượng công tử lại tới nữa sao? Lần này ngài muốn Tiểu Cầm tới hầu rượu, hay A Họa tới đối cờ đây? Phượng Khanh chỉ cười, lấy ra ngân lượng thả vào tay tiểu quan kia. Tiểu quan nhìn thấy ngân lượng, mắt liền sáng lên, cười càng thêm ngọt ngào. – Phượng đại gia mời ngài lên lầu. Tiểu hoa khôi lần này tuyệt đối không để ngài thất vọng. Có thể nói— kinh tài tuyệt diễm. Không hề khoa trương đâu. Phượng Khanh vẫn nhàn nhạt cười, không tỏ ý kiến. Tuy Thiên Thăng quốc đối với nam Khôn Trạch lẫn việc nam tử yêu nhau luôn có một định kiến thâm căn cố đế. Thế nhưng người tới Vấn Liễu phường cũng không ít. Tiểu quan ở đây cũng rất nhiều người thiên tư xuất chúng, thi thoảng còn có người là nam Khôn Trạch. Phượng Khanh lui đi lui tới nơi này nửa năm, chính là để tìm một người. Cơ Minh. Nam nhân này xuất hiện với thân phận một tiểu quan của Vấn Liễu phường. Dung mạo vô cùng xinh đẹp, thanh lệ tựa phù dung, da trắng như mỡ đông, thân hình cao ráo mảnh mai như liễu. Một người thoạt nhìn chẳng khác nào thần tiên hạ phàm, chẳng hiểu vì sao lại tới nhân gian. Nếu như Phượng Khanh không trùng sinh sống lại thì cũng không thể nào tưởng tượng được một tiểu quan nhỏ bé ở hoa lâu lại chính là thất hoàng tử Tây Hề quốc, ca ca ruột của Cơ Tường Vân. Kẻ này hành tung quỷ dị, là một tên điên giết người không chớp mắt đúng nghĩa. Không rõ vì lý do gì gã ẩn mình trong một hoa lâu làm một tiểu quan thấp kém, thế nhưng đời trước Hiên Viên Diệp Nhiên e ngại nhất là gã. Tới mức Phượng Khanh còn nghĩ hoàng đế bệ hạ không gì không dám làm kia có khi nào chỉ cần nghe thấy cái tên Cơ Minh cũng sẽ không do dự vòng sang đường khác mà đi hay không? Tây Hề vốn là một quốc gia vô cùng thần bí , nơi này tài nguyên phong phú, dân chúng sung túc, người tài nhan nhản giống như nấm mọc sau mưa. Thế nhưng Tây Hề lại chủ động dâng lên hai tòa thành cùng một công chúa lá ngọc cành vàng tới Thiên Thăng quốc hòa thân, còn nguyện ý cúi đầu xưng thần làm nước chư hầu. Điều này từng làm Phượng Khanh không hiểu vì sao. Nhưng hiện tại à? Quản cái cmn gã là ai. Chỉ cần có thể cùng hợp tác kéo Hiên Viên Diệp Nhiên rớt đài thì loại người nào mà chẳng được. Tới khi trời đã ngả dần về tối, người trên đường cũng chẳng còn bao nhiêu, Phượng Khanh mới rời khỏi Vấn Liễu phường. Đôi mày chau lại, ánh mắt trầm xuống. Hữu Ảnh Tả Ảnh tức khắc xuất hiện, vẫn là Hữu Ảnh lên tiếng trước. – Vương gia, tên nam nhân đó từ chối ngài sao? Phượng Khanh chầm chậm lắc đầu. – Không, gã đồng ý. Hữu Ảnh Tả Ảnh nhìn nhau một hồi. Tới tận ngày hôm nay hai người họ mới biết được vương gia tới nơi này chẳng phải vì có sở thích quái dị tìm hoa hỏi liễu mà là muốn tìm được gã nam nhân kia. Hai người cũng không phải ngu ngốc mà không nhìn ra thân phận gã có vấn đề. Thế nhưng rõ ràng mục đích đã đạt được, chủ tử của bọn họ vì sao lại không hề vui vẻ. Phượng Khanh nâng mắt nhìn cửa lớn Vấn Liễu phường rợp đèn hoa sáng rực, thâm trầm nói. – Kẻ này không đơn giản. Đối phương chẳng hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Phượng Khanh, cũng không hề che giấu mà thẳng thắn thừa nhận thân phận của mình. Bất cứ yêu cầu nào cũng đáp ứng lập tức, khiến Phượng Khanh cảm thấy y chỉ là một tên hề nhảy nhót trong mắt gã. Rõ ràng y là người đưa ra điều kiện nhưng rốt cuộc lại rơi vào thế bị động. Cơ Minh cười với y, gương mặt kia thật sự chẳng khác nào thần tiên giáng thế, lại khiến Phượng Khanh lạnh dọc sống lưng. Xem ra y đánh giá thấp kẻ này quá mức. Có lẽ về sau nên ít tiếp xúc với gã vẫn hơn. Nếu như có Sở Dung Ca ở đây, Phượng Khanh sẽ chẳng đời nào đem quân át chủ bài của mình đặt vào tay kẻ khác. Thế nhưng hiện tại đâm lao thì phải theo lao, không rõ phía trước có phải vực sâu vạn trượng hay không, y đều phải đi đến cùng. Phượng Khanh nghĩ tới đây, ngẩn người ra một chút. À phải rồi, Sở Dung Ca không còn ở bên cạnh y nữa. Y từng có một thanh lợi kiếm sát phạt, y rất thích nó, dùng vừa thuận tay vừa trung thành, đánh đâu thắng đó. Thanh bảo kiếm kia cũng rất an phận, chưa từng làm y thất vọng. Rồi một ngày Phượng Khanh phát hiện ra thanh bảo kiếm kia trong mắt kẻ khác vốn dĩ là tà kiếm, giết người không thấy máu nhưng lại có linh tính riêng, có tâm tư khác thường với y. Phượng Khanh liền cảm thấy, mình không dùng nó được nữa. Một vết xước cũng làm y bận tâm, một giọt máu dính trên nó cũng đều trở thành ác niệm giày vò y, giống như vì lỗi của y nên nó mới phải tắm mình trong núi thây biển máu. Vì thế Phượng Khanh từ bỏ nó, cất vào một nơi sạch sẽ, tự mình cầm lên trường thương đã kinh qua bao nhiêu núi đao biển lửa cùng mình trước kia, một mình đi tiếp. Sở Dung Ca là người, có tim gan máu thịt, có yêu hận tình thù. Y không nên xem hắn là một công cụ không hơn không kém. Sự thật chứng minh, không có Sở Dung Ca bên cạnh lo liệu hết thảy chu toàn, Phượng Khanh mỗi ngày liền bị xoay như chong chóng đến suýt đổ bệnh. Sáng sớm phải vào triều, đối với kẻ mình ghê tởm làm ra dáng vẻ si mê quyến luyến, vài lần Hiên Viên Diệp Nhiên thiếu chút nữa đã không nhịn được, ánh mắt kia như thể muốn đè Phượng Khanh ngay trên long ỷ mà cắn xé, may mắn lần nào cũng chưa đắc thủ, thế nhưng tình trạng này tiếp diễn khiến tim Phượng Khanh lúc nào cũng treo lơ lửng trên đầu mũi kiếm. Với cơ thể đã gần như bị phế hoàn toàn võ công này của y, nếu Hiên Viên Diệp Nhiên muốn thị tẩm y thật cũng chẳng thể nào có năng lực phản kháng. Chiều lẫn tối không phải là chạy ngược chạy xuôi thì cũng là cùng Cơ Minh trí đấu trí. Ngay cả Hữu Ảnh Tả Ảnh cũng phải tới tới lui lui chóng cả mặt. Số lần Ngụy Vô Thường bị túm tới Dực vương phủ nội trong tháng này đã lên tới lần thứ tư, gã ôm hòm thuốc, tức giận giậm chân chỉ thẳng mặt Hữu Ảnh Tả Ảnh mà mắng. – Các ngươi bảo vệ chủ tử kiểu gì thế? Bổn đại gia không có rảnh làm thái y riêng của Dực Vương phủ đâu nhé! Lần này y lại làm sao nữa? Hữu Ảnh gãi má, ngại ngùng cười. – Đánh cờ với một tên tiểu quan, đánh qua đánh lại nửa ngày không phân thắng bại. Vừa hồi phủ liền hộc máu, bất tỉnh rồi. Bọn ta thật sự không làm gì được. Đánh cờ mà cũng hộc máu ngất à? Ngụy Vô Thường trợn mắt, gã rất muốn thử lấy một khối đậu phụ đập lên đầu mình thử xem có chết luôn được không. Tả Ảnh vốn kiệm lời, chỉ nói. – Hai người họ không phải đánh cờ bình thường, mà là đấu định lực cùng nội lực. Tinh thần hao tổn quá độ. Ngụy Vô Thường đỡ trán, nói cũng lười, dứt khoát ôm hòm thuốc bước vào trong. Gần hai canh giờ sau mới trở ra, lườm hai người bọn họ. – Y không có vấn đề gì. Nhưng thân thể người là máu thịt không phải nặn bằng đất sét. Chờ y tỉnh lại thì nói cho y biết, nếu vẫn còn kiểu tác phong bán mạng như vậy thì đừng nhắc đến tuổi thọ giảm năm năm. Có muốn sống thêm mười năm nữa cũng không có thần y tái thế nào làm được đâu. Kinh mạch vốn dĩ bị tổn thương không thể lành lại, nội lực cũng sẽ càng ngày càng yếu đi. Thế mà cái tên không muốn sống kia còn quăng quật cả tinh thần lực của mình như quả bóng đập lên đập xuống. Đây là ngại mạng mình dài quá hả? Ngụy Vô Thường không biết người này muốn làm cái gì. Nhưng làm gì thì làm, có mạng đi tranh thì cũng phải có mạng mà hưởng chứ? Lưỡng bại câu thương thì có tác dụng gì? Hữu Ảnh đưa Ngụy Thư trở về, Tả Ảnh ở lại vương phủ canh giữ. Khi Hữu Ảnh trở về, nhìn thấy đệ đệ mình cũng đang trầm tư, thở dài một hơi. Hai người tâm ý tương thông, chỉ một cái liếc mắt cũng hiểu người kia đang nghĩ gì, Hữu Ảnh yên lặng một chút, nặng nề mở miệng. – Đi đi. . . Phượng Khanh tỉnh lại đã là chiều tối hai ngày sau, bên ngoài trời mưa mịt mùng, dường như đã mưa như vậy rất lâu rồi. Y chầm chậm bò dậy, chầm chậm đi giày vào, lại chầm chậm tới bên cạnh bàn rót ra một tách trà, một làn khói mỏng bốc lên. Phượng Khanh uống một hơi, độ ấm rất vừa phải. Phượng Khanh hơi ngẩn người. – Hữu Ảnh? Tả Ảnh? Không có ai đáp lại y. Phượng Khanh vội vàng khoác bừa một kiện áo ngoài, cầm dù đẩy cửa ra. Làn mưa trắng xóa, ào ào trút xuống. Một bóng người cao lớn đứng đó, để mưa như trút nước tùy ý dội lên người mình. Khóe môi Phượng Khanh hơi run rẩy, nhưng cổ họng khô khốc không phát ra tiếng. Cũng chẳng biết từ lúc nào đã giương dù bước tới trước mặt người kia. Nửa năm không gặp, hắn hình như lại cao thêm rồi… Đã sắp cao hơn y một cái đầu. Sở Dung Ca đứng trong mưa tầm tã, đầu khẽ cúi xuống. Y cuống quýt nâng dù che trên đầu hắn, không tự chủ nhìn lên, chỉ thấy cả người ta bị ánh mắt đen đặc như bóng tối không phản quang của hắn hút thẳng vào, trái tim cũng treo lên cao. – …. Ta chỉ muốn làm một thanh kiếm sắc của người. – Hắn cất tiếng, giọng nói nhẹ như sương tuyết tan đi trong tiếng mưa. – Cũng không được sao…? Phượng Khanh mấp máy môi, không nói ra lời. Mi mắt đẫm nước mưa của hắn rũ xuống, che đi tất cả cảm xúc trong mắt, không ai nhìn thấu được nữa, chỉ có thanh âm thốt ra khàn đi. – Vương gia không còn cần ta nữa ư? Câu này đánh thẳng một kích vào lòng Phượng Khanh, y cắn môi không đáp. Trong đầu một mảnh loạn cào cào. Làm sao y có thể không cần Sở Dung Ca… Làm sao có thể không cần? Những ngày không có hắn ở cạnh, Phượng Khanh mới biết thật ra bản thân vô dụng đến nực cười. Lúc trước tới việc nhỏ nhất như mài mực cũng là Sở Dung Ca tự tay làm. Hắn không ở đây, tới pha nước tắm y cũng không làm được hẳn hoi, không lạnh thì nóng. Đồ ăn y chạm đũa đều lạnh ngắt từ bao giờ. Hữu Ảnh Tả Ảnh rất tốt. Nhưng hai người họ chung quy là ám vệ, nếm mật nằm gai, làm sao hiểu được cách chăm sóc người khác? Phượng Khanh mờ mịt cảm thấy… y thật sự không sống nổi nếu không có Sở Dung Ca. Dù là kiếp trước hay kiếp này. Nhưng lời như vậy, làm sao y có thể thốt ra miệng được. Chỉ là gặp lại hắn rồi Phượng Khanh mới nhận ra bản thân đối với nam nhân này có bao nhiêu ỷ lại. Gặp quỷ rồi. Hiên Viên Phượng Khanh, ngươi điên rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]