Không đến mười phút sau, Vu Lâm đã ôm máy in và một xấp giấy A4 dày cộm đi lên.
Đường Văn Diệp đích thân mở cửa nghênh tiếp, mỉm cười thân thiết: “Tối thế này còn chưa về sao?”
“Đang chuẩn bị.” Hắn nhìn quanh quất khắp phòng, sau đó tự quyết định đặt máy in lên cái tủ ngay bên bàn làm việc.
Đường Văn Diệp không có ý kiến, xoay người pha một ly cà phê cho hắn, đứng một bên nhìn hắn loay hoay.
Vu Lâm xốc lớp vải trùm máy in vứt đi, “Ta phải mượn máy vi tính của ngươi một chút, kết nối với máy in.”
Đường Văn Diệp ra dấu cứ – tự – nhiên.
Máy tính trong công ty có kết cấu đồng bộ, cho nên Vu Lâm dùng không có điểm nào không quen.
Đường Văn Diệp thấy tốc độ hắn nhấp chuột nhanh đến chóng mặt, hỏi: “Ngươi theo chuyên ngành gì?”
“Điện tử và công nghệ thông tin.”
“Đại học?”
“Ân.”
“Thế tại sao lại làm nhân viên giữ kho?” Hắn kinh ngạc.
“Bởi vì vừa vặn công ty đang cần tuyển một nhân viên giữ kho.”
Đường Văn Diệp không quá lý giải được, không, phải nói là quá không lý giải được. Nhân viên giữ kho tuyệt đối có thể xem là một trong những cương vị không có tiền đồ nhất, một sinh viên đại học trẻ tuổi như hắn sao lại cam tâm tình nguyện chịu thiệt thế kia?“Có phải ngươi dự định sau này xin qua bộ phận khác?” Nếu có ý dần dần bắc cầu, trái lại cũng là con đường không tồi, dù sao một tập đoàn lớn như Tân Uy không hề dễ thăng tiến bằng cách nhảy vọt.
Vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vu-su-cau-ai-phap/86985/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.