Miên Hoành trở về phủ cũng đã quá muộn, Mạc Kiêu đứng ở ngoài đợi chủ tử, thấy hắn về lập tức chạy đi chuẩn bị nước tắm.
“Tướng quân, tướng quân, lễ hội như thế nào? Có vui không? Có nhiều mỹ nhân không?” Mạc Kiêu vừa đỡ lấy Miên Hoành, vừa cao hứng hỏi hắn.
Miên Hoành cười một tiếng, nói: “Tạm, không biết có nhiều mỹ nhân hay không, nhưng ta lại gặp được một đại mỹ nhân…”
“Này, đại mỹ nhân!” Mạc Kiêu nghe đến mắt liền tỏa sáng.
“Ừ, hôm nay ta gặp Bình Trân quận chúa, đến gần nàng mới thấy, nàng còn hơn hẳn cả danh đại mỹ nhân.”
Mạc Kiêu nghe tướng quân nói hết câu, liền trợn to mắt nhìn hắn, lắp ba lắp bắp: “Bình Trân… Bình Trân quận chúa?”
“Phải.” Miên Hoành bật cười, để cho hạ nhân lui xuống, sau đó bắt đầu thay quần áo. “Hôm nay có thích khách muốn ám sát nàng, ta lại “vô tình” ôm nàng vào lòng, nói mới may mắn qua được một kiếp.”
“Ám sát quận chúa?” Mạc Kiêu chạy đến bên chủ tử, hé miệng hô lên vô cùng ngạc nhiên, “Chẳng phải ở đó cũng có Thái tử điện hạ sao ạ? Làm sao có thể có thích khách?”
“Mục tiêu là quận chúa, nàng đúng là bị mất trí, còn vô cùng sợ hãi.” Miên Hoành ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Ta đoán được một phần là người Sát thủ môn, nhưng ám khí lại là của người hoàng thất. Ti đại công tử cùng người của Thái tử đuổi theo, nhưng tiếc thay đã mất dấu. Điều này khiến ta càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, Thanh Trần không phải là người bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-tuong-bi-cam/19828/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.