“Quân Thường, ngươi nói Bình Trân đến cầu kiến là có chuyện gì đây?”
Trong thư phòng rộng lớn của Kinh Càn cung, Thư Thiên đế trong bộ long bào uy nghiêm, đặt nhẹ bản tấu chương xuống, ngài nghe lời báo của Quân tổng quản, vuốt cằm mà hỏi.
Quân tổng quản cười cười, đáp rằng: “Lão nô nghe nói Thái hậu nương nương là muốn ban cho Quận chúa phủ đệ riêng, hẳn là nàng đến để tạ ơn ngài rồi.”
Thư Thiên đế cười ha hả, không cho là đúng lắc đầu: “Trẫm với ngươi cùng cược, trẫm đoán nàng đến là cầu trẫm tiến nhanh hôn kỳ của nàng cùng Hoàng đệ, như thế nào?”
Quân tổng quản nhăn mặt, không cam trả lời: “Lão nô làm sao dám cùng ngài cá cược cơ chứ, nào nghe Quận chúa đã mất trí nhớ, đến ngài có lẽ nào cũng là quên rồi không?”
Nói đến đây, Quân tổng quản thở dài, Thư Thiên đế cũng không cười được nữa. “Nói như thế nào, nàng muốn gì cứ để nàng tùy ý, là trẫm có lỗi trước.”
Ngài thở dài, quả thật, nếu như Thư Thiên đế lúc trước kiềm chế Bình Mạn vương một chút, như vậy thì Bình Trân cũng không đến nỗi rơi xuống vực, rồi mất trí nhớ như vậy.
Đang nghĩ, tiểu thái giám canh giữ bên ngoài lại chạy vào, quỳ xuống báo: “Hoàng thượng, Bình Trân quận chúa nói rằng muốn cầu kiến ngài, đang ở bên ngoài.”
Thư Thiên đế không nghĩ nữa, phất tay đồng ý, chỉnh lại long bào một chút, đợi Bình Trân tiến vào.
Phượng Tô Nhược đi theo Hòa Diễm, đứng trước Kinh Càn cung, đồ sộ uy nghiêm hơn hẳn những tòa cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-tuong-bi-cam/19818/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.