Chương trước
Chương sau
Bổn tọa hỏi thăm qua mới biết hóa ra nhân vật chính cũng có suy nghĩ muốn cứu nữ phụ rồi, thế nhưng kết quả lại chạy nhầm mê cung, gặp toàn là quái cấp 50. Ngẫm lại nhân vật chính mới cấp 4, mà quái… hơn hắn gấp mười lần.

Tên chậm tiêu này lúc ấy bị dọa tới ngốc luôn, lôi kéo chết sống cũng không muốn tới. Nói là thế giới bên ngoài loạn như vầy, ở nhà còn thích hơn.

Bất kể chuyện là thế nào thì ít ra hắn vẫn còn biết điểm dừng, bổn tọa mừng lắm. Nhưng mà hiện tại lại đâm phải một vấn đề khác, nhân vật chính cạn máu sắp ngỏm tới nơi, làm sao bây giờ? Để bổn tọa nghĩ lại xem nào, đáng lẽ lúc này nữ phụ Lan Lan phải xuất hiện để cứu hắn…

Ha ha, nhìn tình huống hiện tại đi, nữ phụ không cho hắn một đao đã là chân ái lắm rồi.

Vì thế bổn tọa quyết định nói chuyện với hắn kéo dài thời gian, lộ ra sơ hở để hắn chạy trốn. Bổn tọa ho khan một tiếng, bắt đầu giảng giải sinh động như thật về cách làm phản hại chết hoàng đế tiền triều khi ấy.

Ánh mắt nhân vật chính nhìn bổn tọa diệu kỳ lắm, như thể người cha từ ái nhìn con gái mình lỡ trượt chân vậy… Ta nhổ vào, so sánh kiểu gì thế!

Vì sao hắn không tức giận chứ? Có khi nào tại vì lúc đó quá nhỏ không nhớ nổi không? Thế là bổn tọa lại phải kể cho hắn nghe sau này dự định âm mưu tiêu diệt hoàng đế nhỏ đang xưng bá thiên hạ như thế nào, ép toàn thiên hạ khuất phục dưới ách thống trị đen tối của bổn tọa, làm mưa làm gió các thứ các thứ.

…Nhân vật chính ngáp một cái.

Nhân vật chính thật là không có tinh thần trượng nghĩa mà, ngươi không muốn chạy trốn ít nhất cũng phải phản bác một hai câu chứ.

Nhân vật chính chắc là cũng cảm bổn tọa nói một mình không ai tung hứng thì ngượng lắm, nên mới hỏi một câu, “Sau đó thì sao?”

Bổn tọa nhìn kỹ năng của hắn còn chưa học đến nơi đến chốn, nhịn không được chỉ điểm hắn đôi lời, “Ngươi nhìn ngươi đi, vừa rồi bổn tọa đánh chiêu đó vào người ngươi thì ngươi phải đọc khóa hồn thuật chứ, sau đó bổn tọa sẽ ra xá tâm chưởng, ngươi phải dùng…”

Nhân vật chính ngất mất rồi!

Bổn tọa cảm động hết sức nói: “Xem ra bổn tọa vẫn luôn hiểu lầm hắn, hắn thật ra rất tâm huyết, thà rằng ngất xỉu cũng không chịu trốn…”

“Đại ca ơi, hắn chỉ ngủ thôi mà.”

Tiểu Chu chạy ra xem thương thế rồi sửa sai cho bổn tọa.

“…chạy.”

Bổn tọa suy tư rất nhiều, vì sao nhân vật chính lại không sợ ta chứ? Vì sao bổn tọa sỉ nhục hắn cỡ nào cũng không hiệu quả?

Bấy giờ Tiểu Hà lại chạy ra bày kế, “Đại ca, ngài không phải muốn sỉ nhục hắn sao? Em có cách rồi nè.”

“Cách gì thế?”

Đôi mắt của bổn tọa sáng bừng.

Tiểu Hà cười tà ác: “Cách trực tiếp nhất để làm một người đàn ông bẽ mặt chính là… chịch hắn! Thử hỏi, bị một người đàn ông đồng tính lại còn là kẻ thù xâm phạm, đây là chuyện nhục nhã lớn tới cỡ nào, sao có thể không kích thích ý chí chiến đấu, nỗ lực trở nên mạnh mẽ chứ?!”

Ách, Tiểu Hà không hổ xuất thân là người đánh xe ngựa, bổn tọa kinh hãi mặt mày cũng méo mó cả ra, rất lâu sau mới trả lời: “…Chuyện này, không ổn lắm đâu?”

Tiểu Hà hỏi lại: “Ngài không muốn hắn thăng cấp sao?”

Bổn tọa ngượng ngùng nói: “Muốn thì cũng có muốn, nhưng mà như vậy có phải quá…”

Tiểu Hà bắt đầu chất vấn, “Kỳ kỳ kèo kèo mãi, ngài có phải đàn ông hay không thế? Là đàn ông thì đừng có do dự!”

Ai, ai do dự chứ? Trước mặt đàn em không thể để mất mặt thế được, bổn tọa nhanh chóng ra quyết định, “Bổn tọa hôm nay nhất định phải đè hắn! Ngươi, ngươi cứ chờ mà xem…”

Nói xong lập tức khiêng nhân vật chính chạy đi, từ xa còn nghe được nữ phụ mắng một câu: “Hóa ra là hai thằng gay!”

Bổn tọa kéo cửa cạch một cái đóng lại, nhìn nhân vật chính nằm trên giường chính khí dạt dào, thiên chân vô tà, nuốt nước miếng một cái.

Run rẩy giơ bàn tay đầy tội lỗi ra…

========Giảng đường vĩ đại của BOSS========

Rất nhiều cô nương hỏi bổn tọa “lão đánh xe ngựa” nghĩa là gì, hiện tại bổn tọa tới phổ cấp một chút về khái niệm “lão đánh xe ngựa” đây:

Từ khi triều đại mở ra, thanh lâu đã được cho là trái pháp luật, nhưng lại có rất nhiều “huyết khí phương cương kim thương bất đảo”… khụ khụ, người trẻ tuổi chưa cưới được vợ nên thường nhịn không nổi, ngầm muốn tìm cách giải quyết mà lại bó tay, người duy nhất biết đường chỉ có những người đánh xe ngựa đã lớn tuổi mà thôi.

Cho tới hiện tại thì kiểu người chiếu đường dẫn lối này thường được dân chúng gọi là —— lão đánh xe ngựa.

(huyết khí phương cương kim thương bất đảo: nghĩa đen cây thương sắt cứng rắn nóng rực không thể lật đổ, nghĩa bóng là gì các bạn hiểu mà…)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.