An Lạc bị kinh hỉ bất thình lình đập ngốc.
Vu Hách nói với cậu “Chào, tiểu gia hỏa.”, Vu Hách phản ứng cậu! Đến nỗi vì sao cậu đột nhiên có thể nghe hiểu ngôn ngữ Vu tộc, cậu không biết cũng không muốn biết, cậu chỉ biết Vu Hách trước mặt này, xác xác thật thật đứng đối diện cậu, cùng cậu chào hỏi.
Cậu kích động run rẩy miêu tả thân ảnh Vu Hách trên màn hình, đây là Vu Hách, Vu Hách của cậu.
“Tôi……” Mình đây là đang nằm mơ sao, An Lạc thậm chí đã kích động tới mức nói không đầy đủ, ở sâu trong nội tâm trào ra ngọt ngào khó có thể miêu tả.
Cả người đều dường như đang phát ngốc, trong đầu một mảnh trắng, bên tai ong ong vang, lòng tràn đầy đều là chấn động từ việc Vu Hách chào hỏi với cậu.
Vu Hách trong mắt hiện lên một tia không vui, tiểu gia hỏa này thế nhưng không phản ứng hắn, thất thần làm gì, đừng tưởng rằng sờ hắn hai cái hắn sẽ tha thứ.
“Dự ngôn giả ngu xuẩn.”
Thanh âm khàn khàn quỷ quyệt vang lên, Vu Hách lại mở miệng.
Nói thật, không biết có phải bởi vì bản thân mang huyết mạch vương tộc hay không, Vu Hách một khi mở miệng, loại uy áp trời sinh này, sẽ làm người nhịn không được muốn thần phục quỳ xuống.
An Lạc đột nhiên nở nụ cười, cười đến nỗi nước mắt ứa ra, hung hăng nhéo mình một cái, cậu cảm thấy này có lẽ là mình vọng tưởng, nhưng mà đau đớn trên thân thể nói cho cậu, đây là sự thật, thực sự tồn tại.
Tại thời điểm này, có lẽ cậu không nên chọc Vu Hách sinh khí, nhưng cậu vẫn không thể nhịn được mà nói với Vu Hách một câu: “Em yêu anh.”
Cậu muốn biểu đạt, muốn nói cho Vu Hách tâm ý của mình, cậu không cách nào khống chế được nội tâm kích động khó nhịn.
Vu Hách: “……” Tiểu gia hỏa này thật là, thật là quá không biết liêm sỉ! Thế nhưng lại cầu giao phối, chẳng lẽ cậu ta cơ khát như vậy sao.
Vu Hách tuy ngoài miệng nói như vậy, sương đen nồng đậm quanh thân kia lại rõ ràng nhắc nhở hắn, hắn hưng phấn.
Đúng vậy, bởi vì tiểu gia hỏa nói một câu cầu giao phối thân thể hắn liền hưng phấn. Mỗi lần tiểu gia hỏa nói ra những lời này, thân thể hắn đều sẽ sinh ra phản ứng như vậy, chẳng lẽ thật là bởi vì hắn cấm dục lâu lắm? Cẩn thận ngẫm lại, hắn giống như đã bị phong ấn hơn một vạn năm (1)……
(1) 1 vạn= 10.000
Có lẽ chờ sau khi phong ấn giải trừ rồi, hắn nên đi tìm một bạn lữ hào phóng, mỹ lệ, lại ôn nhu.
Câu em yêu anh kia của An Lạc là dùng Vu tộc ngôn ngữ nói, cậu chỉ biết một câu như vậy, cậu si mê nhìn thân ảnh Vu Hách, lẩm bẩm nói: “Nếu có thể ở bên cạnh anh thì tốt rồi.” Muốn ôm, muốn hôn môi, muốn……
Vu Hách: “……” Nghe không hiểu, cơ mà cũng không gây trở ngại hắn xem tiểu gia hỏa không vừa mắt.
Không cần luôn đem câu cầu giao phối treo bên miệng, nội liễm một chút, được chứ?
Vu Hách nói xong câu “Dự ngôn giả ngu xuẩn” kia liền không mở miệng nữa, thân thể hắn bị sương đen nồng đậm vây quanh, chỉ có một đôi lục đồng quỷ khí dày đặc lộ bên ngoài.
“Đừng đi, đừng biến mất.” An Lạc đột nhiên đứng lên, đề cao âm lượng.
Vì sao? Vì sao mỗi lần nói xong em yêu anh Vu Hách đều sinh ra phản ứng như vậy?
Cậu muốn nhìn Vu Hách, lại nghe thấy Vu Hách nói hai câu. Cậu không cần biết cậu vì sao đột nhiên có thể nghe hiểu Vu Hách nói, quan trọng là kết quả có thể nghe hiểu này.
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, An Lạc đứng dậy, hôn lên màn hình, “Chờ em.”
Đứng ngoài cửa chính là Phương Vân Hải, sắc mặt An Lạc nháy mắt lạnh xuống, không cần nghĩ cũng biết người này là tới làm cái gì. Phương Vân Hải tìm cậu, từ trước đến nay chỉ có một loại tình huống, đòi tiền.
Nhưng lần này cậu tựa hồ xem nhẹ Phương Vân Hải, mới vừa mở cửa, mũi và miệng cậu đã bị đối phương bưng kín, trong xoang mũi nháy mắt tràn ngập dày khí vị □□ dày đặc.
An Lạc thậm chí giãy giụa cũng chưa được, liền hôn mê bất tỉnh.
Phương Vân Hải cười lạnh một tiếng, bế An Lạc lên, vừa chạy vừa gọi điện thoại: “Tới tay rồi, gặp ở đâu, số tiền kia, tốt tốt tốt……”. Trên mặt Phương Vân Hải lộ ra vui mừng, gấp không chờ nổi đem An Lạc nhét vào trong xe mình.
An Lạc tỉnh lại lần nữa, ý thức mơ hồ, chỉ mơ mơ màng màng nhớ rõ, Phương Vân Hải tới tìm cậu.
Bắt cóc ——
Trong đầu nháy mắt dần hiện ra hai chữ này, cậu giống như bị Phương Vân Hải bắt cóc.
An Lạc giãy giụa đứng dậy, phát hiện hai tay hai chân của cậu đều bị trói lại. Đây là một căn phòng xa lạ, cậu giờ phút này đang ngồi ở trên giường.
Tựa hồ là nhận ra An Lạc tỉnh, cửa phòng kẽo kẹt một tiếng bị mở ra. Xuyên qua ánh đèn mờ nhạt nhìn lại, An Lạc bỗng dưng mở to mắt, tiến vào chính là một nam tử trung niên to mọng, An Lạc tuyệt không nhận sai, đây là người được gọi là nhị gia kia.
Nhị gia đẩy cửa đi vào, giờ phút này trong tay gã ôm lấy một nữ nhân trẻ tuổi phong hoa chính mậu (2),nữ nhân lệch qua trong lòng ngực nhị gia, cùng gã vào.
(2) “Phong hoa chính mậu” nghĩa là tuổi thanh xuân mạnh mẽ, tràn đầy sức sống, tương lai đầy hứa hẹn. Tui tra google nó ra thế, đừng hỏi tui vì sao.
“Tiểu gia hỏa, lại gặp mặt.” Nhị gia không có ý tốt nhìn An Lạc.
Lúc này An Lạc đầy mặt chán ghét, đối với nhị gia, đối với xưng hô tiểu gia hỏa này, khi nhị gia nói xưng hô này, cậu có một loại cảm giác bị vũ nhục.
An Lạc đột nhiên nhớ tới tình hình ở nhà lúc trước, Vu Hách nói với cậu “Chào, tiểu gia hỏa.” Nghĩ đến Vu Hách, khóe miệng bất tri bất giác gợi lên một nụ cười.
Ba chữ tiểu gia hỏa này chỉ có Vu Hách có thể gọi.
“Nghĩ cái gì, cười dâm đãng như vậy.” Nhị gia đột nhiên khom lưng sờ soạng mặt An Lạc, An Lạc chán ghét quay đầu đi.
Thấy An Lạc tránh đi, lộ ra ánh mắt ghê tởm như đang nhìn ruồi bọ, nhị gia trở tay cho An Lạc một cái tát, chỉ vào An Lạc mắng: “Đừng có ở trên giường tao giả vở thanh cao, thành thật nói cho mày biết, là cha mày đưa mày tới đây, cha mày bán mày đi!”
An Lạc đã sớm nghĩ đến, không nói một lời.
Nhị gia ném nữ nhân ra, bò lên trên giường, bắt lấy một chân An Lạc, trực tiếp kéo An Lạc lại gần.
An Lạc giãy giụa lui về phía sau, định tránh đi hơi thở ghê tởm kia.
Nhị gia cười lạnh, ôm An Lạc sờ mó lên người cậu.
Thời điểm An Lạc muốn tuyệt vọng, đại não đột nhiên đau đớn một trận, bên tai truyền đến thanh âm nam tử xa lạ.
“Trong mệnh mang sát, chúng bạn xa lánh, dự ngôn giả chuyển thế, ngươi không cần lưu lại thế giới này nữa.”
An Lạc kinh ngạc phát hiện, nét mực màu đen trên mu bàn tay cậu phát ra kim quang nhàn nhạt.
Nhị gia hung ác kéo quần áo An Lạc, chỉ thấy giây tiếp theo, An Lạc trên giường đột nhiên biến mất không thấy, nhị gia nhất thời sững sờ tại chỗ.
Một lát sau, trong phòng nội đột nhiên truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của nhị gia và nữ nhân.
Năm thứ 1.
Vu Hách đang đợi.
Đã thật lâu không nhìn thấy tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa đâu?
Năm thứ 2.
Vu Hách đang đợi.
Tiểu gia hỏa vì sao còn chưa tới nhìn hắn? Trước kia, mỗi đêm tiểu gia hỏa đều sẽ tới gặp hắn.
Vu Hách phân nhiều mảnh sương mù màu đen ra đếm đếm, tiểu gia hỏa đã hai năm không tới.
Năm thứ 3.
Vu Hách đang đợi.
Vu Hách: “……” Trong lòng sinh ra một loại cảm giác nôn nóng, không nhìn thấy tiểu gia hỏa, tựa hồ có chút tịch mịch?
Trong những năm tháng dài dằng dặc bị phong ấn, Vu Hách lần đầu tiên cảm thấy tịch mịch.
Năm thứ 4.
Vu Hách đang đợi.
Sách, Vu Hách quyết định, nếu về sau tiểu gia hỏa sờ hắn, hôn môi hắn, cùng hắn cầu giao phối, hắn cũng không cần tha thứ cho cậu ta.
Hắn hiện tại có chút sinh khí, ừm, chỉ là có chút.
Năm thứ 5.
Vu Hách đang đợi.
Có chút hoài niệm mỗi ngày tiểu gia hỏa ríu rít bên tai hắn, nhớ tới bộ dáng khi tiểu gia hỏa một lần lại một lần nói cầu giao phối……
Nếu nói bây giờ tiểu gia hỏa xuất hiện, như vậy hắn miễn cưỡng…… Khụ khụ, chỉ là miễn cưỡng, miễn cưỡng giao phối với tiển gia hỏa, liền, bất đồng chủng tộc cũng không sao.
Năm thứ 6.
Vu Hách đang đợi.
Trong mắt xanh tràn ngập tức giận, Vu Hách cảm thấy hắn bị lừa gạt, đáng chết, cầu giao phối xong liền buông tay mặc kệ?
Năm thứ 7.
Vu Hách đang đợi.
Đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, tiểu gia hỏa không phải là đi tìm giống loài khác để giao phối đi! Không được! Tuyệt đối không được!
Trong lòng Vu Hách đột nhiên tràn ngập nỗi tức giận xưa nay chưa từng có, hắn tuyệt không cho phép tiểu gia hỏa đổi ý!
Năm thứ 8.
Vu Hách thức tỉnh rồi.
Sương đen xung quanh Vu Hách tràn ngập che trời lấp đất, giữa sương đen, vươn ra một cánh tay trắng nõn thon dài, thế nhưng lại dùng tay không bóp nát kim quang trong đại trận phong ấn.
Chỉ thấy kim quang hóa thành kim sa nhỏ vụn, bay lả tả từ không trung rơi xuống. Kim sa tan mất, một thiếu niên đứng giữa đại trận phong ấn, mặt thiếu niên kia, thế nhưng giống An Lạc như đúc!
Thiếu niên có mắt đào hoa không khác An Lạc mấy, liễm diễm đa tình, giờ phút này trong cặp mắt đào hoa kia, tràn ngập sát ý cùng tức giận.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn địa lôi của【 canh gác 】! Cảm ơn lựu đạn (3) của【 chăn dê phi mĩ 】!
(3) Lựu đạn là cấp bậc tặng thưởng thấp hơn địa lôi thì phải
Nha tây, xuyên qua xuyên qua, biến thân biến thân, nhắc nhở biến thân chính là Vu Hách nga, An Lạc cậu ấy…… Cũng sẽ thay đổi, đến nỗi biến thành gì, xem hạ chương..Hú hú, sắp xong rồi~ Chương còn lại dễ không ấy mà~ Ai thấy đọc bên wikidich Phương Vân Hải là Phương Kế Hải thì không phải tui sai, mà vì tui thấy từ đầu đã gọi là Phương Vân Hải, tui nhanh quên nên không rõ lắm chỗ nào còn là Phương Kế Hải không, có thấy sai thì nhắc tui nhá