“Anh muốn thức tỉnh rồi sao?” An Lạc khẩn trương bất an hỏi.
Vu Hách: “?” Nghe không hiểu, đáng chết, tiểu gia hỏa này rốt cuộc đang nói cái gì, chẳng lẽ là dự ngôn giả nhất tộc bọn họ có ngôn ngữ mới sao, nếu đúng, như vậy hắn là Vu vương đời kế tiếp, đáng ra có thể hiểu được lời An Lạc nói mới đúng.
Nhìn chung lịch sử, chưa bao giờ xuất hiện tình huống ngôn ngữ không thông giữa Vu vương và dự ngôn giả, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào, chẳng lẽ tiểu gia hỏa này không phải là là dự ngôn giả nhất tộc? Mà là gian tế chủng tộc khác phái tới?
Nghĩ đến đây, trong mắt Vu Hách chợt lóe lãnh quang.
Nếu thật là gian tế, ha hả ha hả……
Bởi vì giờ phút này An Lạc thập phần lo lắng cho Vu Hách, hai mắt không chớp không nháy nhìn chằm chằm Vu Hách, cho nên cậu rất dễ dàng phát hiện Vu Hách biến hóa.
Trong đôi lục đồng âm trầm của Vu Hách đột nhiên phát ra lăng liệt sát ý.
Nhưng mà An Lạc lại không có một chút sợ hãi và bất an, nếu Vu Hách muốn giết cậu, cậu sẽ chủ động rửa sạch sẽ cổ dâng lên, chỉ cần là nguyện vọng của Vu Hách, cậu đều sẽ thỏa mãn vô điều kiện.
Trình độ si mê của cậu đối với Vu Hách, đã gần như tới nông nỗi điên cuồng.
An Lạc nhẹ nhàng tì trán lên màn hình, lặp lại một lần lại một lần: “Vu Hách của em, Vu Hách của em, Vu Hách của em……”
Phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-toa-cu-tuyet-cau-dan/2104829/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.