Phong Lăng Dạ muốn gọi Hứa Vãn Tinh lại, nhưng cô làm như không nghe thấy, cúi gằm mặt bước xuống sân khấu, không hề nhìn lấy hai con người kia một lần.
Xuống đến chỗ ngồi của mình, Mộ Nhược Hoan cùng Kiều Diễm đã lao tới chỗ cô, Mộ Nhược Hoan vội hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy Vãn Tinh? Ban nãy chỉ là diễn thật sao?”
Vừa rồi Mộ Nhược Hoan khó khăn lắm mới vực dậy được tinh thần của Hứa Vãn Tinh sau cái cuộc gọi của thám tử kia, vậy nhưng bây giờ đâu lại về đấy, tâm trạng Hứa Vãn Tinh lại trùng xuống, trông trạng thái của cô như thể đang chống đỡ để không sụp đổ ngay tại chỗ này. Hứa Vãn Tinh không nhìn Mộ Nhược Hoan, chỉ nói: “Xin lỗi cậu, Nhược Hoan. Hiện tại tớ muốn ở một mình.”
“A... Đợi đã, Vãn Tinh...” Mộ Nhược Hoan gọi với theo, nhưng không ngăn cản được Hứa Vãn Tinh rời đi, bước chân như đang chạy khỏi hội trường náo nhiệt này.
“Này.” Kiều Diễm túm lấy vai Mộ Nhược Hoan trước khi cô nàng kịp đuổi theo Hứa Vãn Tinh.
Nhìn thấy Hứa Vãn Tinh đã sắp ra khỏi hội trường, Mộ Nhược Hoan cau mày nói với Kiều Diễm: “Anh làm cái gì vậy? Tránh ra!”
Kiều Diễm bình thản nhún vai, “Cô đừng đuổi theo thì hơn, sẽ khiến cô ấy khó chịu thêm đấy.” Sau đó thấy vẻ mặt khó xử lưỡng lự của Mộ Nhược Hoan, Kiều Diễm nói: “Để tôi đi, chuyện dỗ dành con gái tôi có kinh nghiệm hơn. Được rồi, cứ quyết định vậy nhé.”
Cứ thế tự quyết định xong, cũng không đợi Mộ Nhược Hoan kịp phản ứng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-tieu-thu-bao-ke-cho-tong-tai/1733358/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.