Lâm Mỹ Hoa xuất hiện bên cạnh Hứa Vy Vy, vỗ vỗ vai cô ta, thấp giọng an ủi, “Vy Vy, đừng để ý con nhỏ đó nữa, ảnh hưởng đến tâm trạng của con thì không tốt đâu.”
Hứa Vy Vy như tìm thấy được một sự an ủi, thấp giọng kêu một tiếng, “Mẹ...”
Lâm Mỹ Hoa nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Hứa Vy Vy, hỏi: “Lăng Dạ bao giờ thì đến?”
Hứa Vy Vy nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Chắc là sắp rồi. Giờ này có lẽ anh ấy đã họp xong.”
Lâm Mỹ Hoa gật đầu, cẩn thận căn dặn, “Con nhớ lát nữa phải ra ngoài đón cậu ấy đấy, đừng để người ta chờ lâu.”
Trên môi Hứa Vy Vy nở một nụ cười gian xảo khó mà miêu tả được, cô ta đáp: “Vâng thưa mẹ, con đi ngay đây. Đợi Lăng Dạ đến đây rồi, con phải cho con nhỏ Hứa Vãn Tinh đó nhục mặt thì thôi!”
Trong lúc đó, Hứa Vãn Tinh đã vào phòng nghỉ, thở một hơi dài rồi gỡ đôi giày cao gót của mình ra, không hề để ý hình tượng mà nâng chân lên bóp. Thật là đau chết mà! Trước khi ra khỏi nhà Hứa Thừa Phong cứ nhất quyết bắt cô phải đi đôi giày cao gót 10cm này, bây giờ chân cô như muốn cong veo theo gót giày vậy. Phòng nghỉ lúc này không có ai, cô mới có thể tùy tiện làm mất hình tượng của chính mình như vậy.
“Mệt quá! Đau chân thật đấy! Nghỉ một chút đã rồi ra ngoài vậy.” Hứa Vãn Tinh ngả lưng ra sofa than thở.
Lấy điện thoại ra kiểm tra, Hứa Vãn Tinh giật mình phát hiện cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-tieu-thu-bao-ke-cho-tong-tai/1733354/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.