Hứa Thừa Phong bị nhéo má là la oai oái, “Không, em không còn nhỏ nữa! Em đã mười bảy tuổi rồi, sắp mười tám, sắp đủ tuổi đi tù rồi!”
Hứa Vãn Tinh thở phào một hơi, cảm thấy may mắn vì cả Mộ Nhược Hoan lẫn Hứa Thừa Phong đều dễ dàng quen thân với đối phương.
“Mẹ.” Giọng nói của Thần Thần vang lên sau lưng, cậu bé cùng với chị mình đều nhìn Hứa Vãn Tinh, tuy rằng không mở miệng nói câu nào, nhưng dường như giữa ba mẹ con lại có thần giao cách cảm mà hiểu được nhau. Cùng với ánh nhìn nghiêm túc từ đôi mắt của Thần Thần có phần giống như ánh mắt của bố cậu bé, Hứa Vãn Tinh liền sinh ra loại cảm giác tin tưởng tuyệt đối.
Hứa Vãn Tinh hít sâu một hơi, lên tiếng giảng hoà, “Được rồi Nhược Hoan, thằng bé còn nhỏ. Đừng bắt nạt em ấy nữa.”
Dường như chỉ chờ có câu này của Hứa Vãn Tinh, Mộ Nhược Hoan liền buông tha cho Hứa Thừa Phong. Cô nàng diễn kịch cũng mệt lắm rồi.
“Nhan Nhan, Thần Thần, lại đây nào.”
Hứa Vãn Tinh cầm tay Nhan Nhan và Thần Thần, dắt chúng lên đứng hai bên cạnh mình, mỉm cười nói với chúng, “Hai con đừng đứng đó nữa, cùng giới thiệu bản thân đi nào. Mẹ đã dạy các con chào hỏi người khác như thế nào nhỉ?”
Nhan Nhan và Thần Thần nhìn nhau, cùng cười toét miệng, hô thật lớn: “Chúng cháu chào cậu!”
Loading...
Bốn chữ như sét đánh ngang tai Hứa Thừa Phong, như sấm rền gió cuốn bên tai Mộ Nhược Hoan. Hứa Thừa Phong kinh ngạc đến mức há hốc miệng, thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-tieu-thu-bao-ke-cho-tong-tai/1733344/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.