“Xin lỗi vì đã liên lụy em...”
“Tôi đã hứa sẽ bảo vệ em suốt cuộc đời...”
Từng lời từng lời ngắt quãng hiện lại trong đầu Hứa Vãn Tinh. Giọng nói của người đó, cảm giác an toàn này thật khiến cho cô không muốn mở mắt ra.
Nhưng dường như thời gian một tháng để ngủ là quá nhiều, vậy nên dù không muốn, hai mí mắt Hứa Vãn Tinh cũng tự động mở ra.
“Đây là đâu?”
Nhìn trần nhà trắng toát với vỏn vẻn một ô vuông nhỏ để thông gió, Hứa Vãn Tinh cảm thấy thật xa lạ.
Cửa phòng mở, một cô gái mặc bộ đồ của điều dưỡng viên bước vào. Có vẻ cô ấy có điều gì vui lắm, trên mặt còn đang cười kìa. Nhưng đến khi nhìn thấy Hứa Vãn Tinh mở bừng mắt nhìn mình, sắc mặt cô ấy lại trở nên kinh hoảng lẫn vui mừng.
Điều dưỡng nói vọng ra ngoài, “Bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi! Bác sĩ!”
Những bác sĩ và y tá chạy vào sau đó phải đến ba bốn người, mỗi người một miệng nói đến mức khiến Hứa Vãn Tinh choáng váng đầu óc.
“Chúc mừng Hứa tiểu thư!”
“Cô đã hôn mê gần một tháng rồi, chúng tôi còn lo cô sẽ không tỉnh lại.”
Loading...
“Cảm ơn trời đất.”
Cổ họng khô khốc của Hứa Vãn Tinh khó khăn lắm mới thốt ra mấy từ, “Một tháng... Anh ấy đâu? Người đàn ông đi cùng tôi... ra sao rồi?”
Điều dưỡng, bác sĩ, y tá nhìn nhau, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của bác sĩ. Điều dưỡng bèn nói: “Cô được đưa vào bệnh viện một mình thưa cô, không có người đàn ông nào hết...”
Hứa Vãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-tieu-thu-bao-ke-cho-tong-tai/162754/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.