Đứng nhìn các vị khách ăn mặc tươm tất, vẻ mặt thản nhiên vây quanh chiếc bàn lát đá cẩm thạch, hai người khách nghĩ đây là quán ăn bề thế khác với vẻ bên ngoài.
“Ta đi qua chỗ khác xem sao?” – Ma Joong nói lầm bầm trong miệng.
Gã định quay bước chợt một người đàn ông gầy gò ngồi bàn gần ngay cửa đứng dậy. Gã nói giọng nghe khản đục. “Ngồi xuống đây với ta, hai bạn, uống rượu một mình buồn lắm”.
Gã nhìn vào đôi mắt người khách lạ ướt át đầy lệ ẩn dưới cặp chân mày cong vút như ẩn chứa một nỗi niềm sâu kín từ thuở nào. Gã mặc chiếc áo dài màu xanh sẫm bằng vải lụa đắt tiền, đội mũ vành cao vải gấm đen. Nhìn cổ áo còn vết bẩn, một lọn tóc rối bù rớt ra dưới vành mũ. Gương mặt gã căng phồng, sống mũi thẳng dài thanh, môi đỏ hồng.
“Người ta đã có lòng, mình ngồi nán lại chơi chút nữa” – Chiao Tai nói. “Ta không muốn cái tên hầu bàn quê mùa dưới kia cứ tưởng đâu mình bị đuổi ra ngoài”.
Hai người bạn ngồi xuống, họ nhìn qua bên người khách lạ, ngay lúc đó ông gọi thêm hai vò rượu.
“Thế ông bạn làm gì để kiếm sống? – Tên hầu bàn vừa lui ra, Ma Joong chợt hỏi.
“Ta là Po Kai làm nghề quản lý cho chủ hãng tàu Ye Pen,” – ông khách gầy gò đáp. Ông nâng chén nốc cạn một hơi, đoạn kiêu hãnh kể, “nhưng mà ta cũng là một nhà thơ”.
“Ông bỏ tiền ra gọi rượu chẳng lẽ chúng tôi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-san-vang/2507462/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.