Edit: Ong MDBeta : Vô Phương [Chuyện xưa như gió thoảng qua
Cảnh còn, người mất, phong ba chuyển dời]
“Thì ra cókẻ khác giúp đỡ nữa,” nữ đệ tử kia châm chọc, “Đám trộm cướp Võ đạo chỉbiết trốn ở một nơi tối tăm đánh lén chứ không dám ra gặp mặt người khác sao?”Đã lỡ ra tay, Liễu Sao đành miễn cưỡng bước ra từ sau tảng đá.Mấy đệ tửTiên môn lùi lại, sắc mặt Bạch Phượng chợt trở nên phức tạp.
Những ngàygần đây Liễu Sao như thay đổi thành con người khác, mặc dù thái độ chưahẳn là khách khí, nhưng cũng không nhằm vào Bạch Phượng châm chọc khắpnơi như thường ngày.
Bây giờ nàng lại ra tay giúp, đúng là ngoài dựđoán.Thật ra,Liễu Sao làm vậy cũng là bất đắc dĩ, nếu Bạch Phượng thực sự bị phế bỏtu vi, nàng chỉ hận không thể vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Nhưng đây là đệ tử Tiên môn thù hằn Võ đạo chứ không phải Bạch Phượng, nếu lần này đểbọn họ thực hiện được, mở đường dẫn lối thì những đệ tử Tiên môn oán hận Võ đạo tất nhiên sẽ noi theo, sao nàng có thể trốn tránh cho qua được?Không phải bọn họ giữ thể diện cho Tô Tín trước mặt Lạc Trữ, mà là bốnngười bọn họ phải ở lại Tiên Giới một thời gian rất dài nên khó lòngphòng bị.
Đỗ Minh Trùng cũng thế, Bạch Phượng cũng vậy, tất cả đều đứngchung một con thuyền.“Như nhaucả thôi!” Thường ngày, Liễu Sao vẫn quen đấu võ mồm với kẻ khác nên giờđáp lễ đối phương không chút khách khí, “Các ngươi luôn mồm mắng Võ đạođê tiện, thấp hèn, chẳng phải cũng học theo làm chuyện ỷ đông hiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-nguyet/92290/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.