Edit : Như BìnhBeta : Vô Phương[Hoa đào nở, rụng bao mùa
Cảnh đây, lối đó, người xưa nơi nào.]
Vào buổibình minh, rốt cuộc mưa cũng ngừng lại, bốn người tiếp tục lên đường.Liễu Sao không ngủ cả đêm, cố gắng vận công trị thương, giờ đã có thểnhấc tay phải lên, chỉ là không đủ sức để điều khiển nó nữa, nghĩ tớiviệc này chắc chắn ảnh hưởng chuyện cưỡi ngựa, nàng cố tình lề mề chậmchạp không lên ngựa, có ý rớt lại phía sau.
Nhưng Bạch Phượng thấy nàngcố tình giấu diếm không để lộ, nàng ta cũng ngồi trên lưng ngựa khôngchịu đi.
Liễu Sao hiểu rõ ý đồ của nàng ta, ngược lại nàng cũng không esợ gì, cùng lắm lại bị nàng ta chế giễu vài câu, chịu thêm chút đau khổmà thôi, dù sao nàng ta vẫn muốn giả làm người tốt trước mặt Lục Ly.Đỗ Minh Trùng đã lên ngựa trước phóng đi xa, bỗng nhiên Lục Ly quay lại kêu: “Liễu Sao nhi, đến đây đi theo ta.”Hôm nay hắn khoác một chiếc áo choàng đen liền mũ, khiến dáng hình hắn càng cao lớn đẹp đẽ, mùa này có không ít người khoác áo choàng, cũng không đến mứcquá thu hút ánh nhìn của người khác.“Ngươi cứđi trước đi!” Liễu Sao gượng gạo từ chối, dù sao hắn luôn bảo nàng tùytiện nàng thích gây sự, thêm lần này nữa cũng chẳng đáng gì.Liễu Saođang cố nén cơn đau nâng cánh tay chuẩn bị leo lên ngựa, bỗng có một đôi tay vươn đến ôm lấy nàng, đặt nàng lên ngựa, ngay sau đó hắn cũng leolên ngồi đằng sau.Thấy haingười cùng cưỡi chung ngựa, nét mặt Bạch Phượng cứng ngắc, lên tiếngkhuyên nhủ: “Lục Ly, đi như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-nguyet/92288/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.