Edit : Như BìnhBeta : Vô PhươngLư Sênh?Liễu Sao nhìn theo bóng dáng y dần biến mất, nàng thầm ghi nhớ cái tênnày.
Cứ tưởng rằng hai người chỉ gặp nhau một lần, có lẽ y không nhớnàng, nào biết rằng y không chỉ nhận ra nàng từ đầu mà còn đứng đó thờ ơ chứng kiến nàng bị…, có thể thấy đây là một người vô cùng lạnh lùng,tính tình vui giận thất thường.
Y có phải là con người hay không vẫn còn khó nói, tốt nhất là không nên dính dáng gì đến y.
Vì thế, nên Liễu Sao cũng không cố hỏi tin tức của Nguyệt nữa, nàng thiết lập trận pháp rời đi.Hai ngườibiến mất không lâu sau, một lão già râu xanh áo xanh xuất hiện trên bờsông, lão giẫm lên sóng nước, nhìn lên trên bờ khẽ hừ một tiếng: “Giỏilắm, sát khí đậm đặc! Là muốn cảnh cáo lão phu sao? Lư Sênh, hừ!”Lão dừngmột lúc, lại lẩm bẩm: “Sao Lư Sênh lại quen biết nha đầu kia, chẳng lẽMa giới cũng có hứng thú với nó? Phải nhanh chóng báo cho chủ nhân.” Suy nghĩ một lát, ông lão lấy một ra một vật trong tay áo rồi ném nó vàolòng sông, mặt sông trong vắt phút chốc bắt đầu cuộn trào mãnh liệt.Trong luồng sáng bạc, một màn sóng nước dâng cao lên, một cột nước caokhoảng hai thước dựng lên trên mặt sông, những giọt nước chảy xuôi xuống tựa như một chuỗi châu ngọc, dần dần hình thành một cái bục nước bàngbạc.
Một nam tử trẻ tuổi đứng trên bục nước chắp tay thi lễ, y khoác yphục trắng, trên người đeo chiếc thắt lưng bằng tơ bạc, dung mạo tuấntú, nụ cười trên khuôn mặt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-nguyet/92285/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.