Luồng gióxuân lại lần nữa tràn ngập đất trời, ngày xuân dạo bước thong dong, ngọn gió ùa qua khắp thành như mưa như sương. Trong sân viện nằm trong góckín đáo, hai cô gái đang đứng giằng co. Cô gái bên trái khoác y phụcvàng, da trắng như tuyết, vóc dáng xinh đẹp quyến rũ, đôi mắt hạnh ẩnchứa sắc xuân tươi đẹp. Cô gái bên phải mặc chiếc áo hồng rất bắt mắt,dáng người cao cao, màu da hơi ngăm, đôi lông mày khí phách, dàng ngườinở nang mang một vẻ dụ hoặc khác. Cô gái áovàng giả vờ thở dài: “Dù tỷ có y phục đẹp, hắn cũng không thèm liếc nhìn tỷ thêm một cái nào đâu, ta khuyên tỷ đừng lãng phí tâm sức nữa.”“Ta cũng khuyên ngươi biết thân biết phận, đừng mong chọc giận ta.” Cô gái áo hồng cười lạnh.“Bạch Phượng tỷ hiểu lầm rồi, ta nói thật đó, tỷ đen như vậy thật sự không hợp với màu đỏ đâu.”“Nhưng dù sao ta vẫn mạnh hơn hẳn ai kia, không có Lục Ly lập tức trở thành rác rưởi.”“Đúng vậy,nhưng mà hắn lại thích ta thế đấy.” Liễu Sao xem như không có chuyện gìvỗ hai tay xuống: “Bạch Phượng tỷ xuất sắc lợi hại như vậy, nhưng tiếclà hắn cứ khăng khăng không thèm, quả khiến người ta bất đắc dĩ mà.”Bạch Phượng đỏ mặt quát: “Liễu Sao! Ta với huynh ấy là bạn bè, cấm ngươi có ý nghĩ ghê tởm như vậy!”Bạn bè ư? Liễu Sao xì một tiếng, liếc nhìn cánh cửa luôn đóng chặt kia: “Tỷ nói xem, hắn thấy chúng ta thì sẽ gọi ai trước đây?”Lời này vừa dứt, đám nam nữ trẻ tuổi xung quanh lập tức thấp giọng xì xào.“Cứ thử chẳng phải sẽ biết sao!”“Đúng đó,gọi Lục Ly ra đi!” Qua năm năm huấn luyện khắc khổ, họ đều là nhữngngười may mắn còn sống sót qua cuộc cạnh tranh. Hai năm trước bọn họ bắt đầu nhận nhiệm vụ, Võ Dương Hầu bí mật sắp xếp bọn họ ở tại Yên thành,thân phận đã khác hành động của bọn họ cũng tự do hơn rất nhiều. Nam nữtrưởng thành, tâm tư cũng bắt đầu thay đổi. Bạch Phượng tu tập luôn chăm chỉ khắc khổ, Võ kỹ hơn người, dung mạo không tệ, rất có duyên vớingười khác phái. Nhưng chuyện nàng thích Lục Ly gần như hoàn toàn côngkhai, nhưng ở giữa lại có Liễu Sao cản trở. Mâu thuẫn giữa hai cô gáicàng ngày càng lớn, hôm nay không may hai người lại chạm mặt nhau, LiễuSao châm chọc vài lời, hai cô gái bắt đầu đối đầu nhau.Liễu Sao nhíu mày: “Ta không có ý kiến, chỉ sợ Bạch Phượng tỷ không đánh cược.”Nàng khiêu khích như thế, Bạch Phượng không còn đường lui, cắn răng nói: “Cược thì cược!”“Cấm cácngười lên tiếng, để ta kêu, thế mới công bằng.” Một cô gái tên KhươngVân đi đến bậc thềm, cao giọng kêu: “Lục Ly sư huynh! Lục Ly sư huynh!”Trong khoảnh khắc cả viện trở nên tĩnh lặng, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đóng kín, chờ xem trò hay.Trong giây lát, cửa mở ra.Đôi mắt tím càng thêm lấp lánh, trong veo hơn cả thủy tinh, dường như nó luôn tỏara những tia sáng nhàn nhạt, như sao như trăng. Gương mặt tái nhợt, ngũquan tinh tế thật hoàn mỹ, mái tóc dài đen nhánh được kết trên đỉnh đầubằng một cây trâm bạc đơn giản, phần đuôi tóc lưa thưa buông rũ qua vaixuống tận thắt lưng, dày và suôn mượt, tựa như một thác nước. Chiếc áochoàng dài màu đen mang đến cho người ta cảm giác nặng nề buông rủxuống, như ngăn cách hắn với ánh dương của thế giới bên ngoài.Ánh sáng trong phòng không tốt lắm, hắn đứng giữa cánh cửa ra vào, sau lưng là một không gian tối tăm vắng lặng.Trên cổ tay chiếc áo bào thêu những hoa văn đơn giản bằng tơ vàng chỉ bạc, trongbóng đêm chúng lóe lên những tia sáng mỏng manh. Mọi người vì để tiệnlàm nhiệm vụ, đều mặc y phục gọn nhẹ, độ dài của chiếc áo bào này cực kỳ khác người thường. Hơn nữa hắn lại đang vào độ tuổi nhiệt huyết sôitrào, nhưng hoàn toàn không thể nhận thấy thứ đó trên con người hắn, nếu có cũng chỉ là vẻ trầm ổn hơn xa tuổi tác, thứ khí chất này càng khiếncác thiếu nữ thêm say đắm, cũng làm Liễu Sao thêm oán hận, nhìn một lượt ánh mắt nóng bỏng của các thiếu nữ, lòng nàng lập tức bốc lửa.Bạch Phượng lấy lại tinh thần đầu tiên, bước lên trước một bước, muốn khiến hắn chú ý tới mình trước, nhưng đôi tay đang siết chặt lại và sự căng thẳngtrong đáy mắt tiết lộ rõ nàng cũng không đủ lòng tin. Liễu Sao thế nàomà không hiểu suy nghĩ của Bạch Phượng, nàng nhanh chân bước lên trướcBạch Phượng, cực kỳ tự tin ngẩng mặt lên.Tầm mắt Lục Ly quả nhiên dừng lại trên người Liễu Sao, hắn gật đầu với nàng.Trong nháymắt, mọi người gần như đã xác định được kết quả, cũng không có quá nhiều bất ngờ. Ai mà chẳng biết Lục Ly luôn răm rắp vâng lời Liễu Sao, hắn có thể khoan dung vô bờ bến với những yêu cầu vô lý và tính cách tệ hạicủa Liễu Sao, gần như khó có thể tưởng tượng nổi, thật mất hết thể diệnđàn ông. Nếu đổi thành người khác chắc chắn đã bị chê cười, đáng tiếcngười này lại là Lục Ly, kẻ được Hầu gia và Phương Vệ Trường cực kỳ coitrọng, không một ai dám đắc tội hắn.Tất cả mọingười đều vểnh tai, chờ hắn lên tiếng. Bạch Phượng kềm lòng không đượccắn chặt môi, sắc mặt hơi tái. Thật bất ngờ là Lục Ly lại không gọi Liễu Sao, hắn xoay người sang Khương Vân ở bên cạnh: “Sư muội Khương Vân, là muội gọi ta à?”Không mộtai đoán được kết quả này, cả Liễu Sao và Bạch Phượng nhất thời ngẩn ra.Mọi người không dám ồn ào, đều cười trộm không thôi. Khương Vân bị hắnnhìn đỏ mặt, ngơ ngác không biết phải làm sao: “Không… không có chuyệngì cả, chỉ muốn xem xem Lục sư huynh có ở trong phòng hay không thôi.”Bạch Phượng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu người Lục Ly gọi không phảiLiễu Sao thì nàng cũng không xem như thua cuộc.Liễu Sao tự thấy mất mặt, giận dữ gọi: “Lục Ly!” Lục Ly mỉm cười nhìn nàng: “Saovậy?” Mặt Liễu Sao đỏ ửng, oán hận nói: “Buổi tối ta có việc, huynh đitheo ta!”Lục Ly biết ngay là nàng nhận được nhiệm vụ, cũng không hỏi nhiều, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó tự mình về phòng đóng cửa lại.Sắc mặtLiễu Sao đẹp hơn một chút, nhưng cũng không đắc ý nổi. Ván cược này dùng cách thức bất ngờ như vậy để kết thúc, không ai dám chê cười. BạchPhượng không dễ trêu chọc, người chống lưng cho Liễu Sao cũng không dễdây vào, mở lời đùa cợt e rằng không chỉ không tìm thấy niềm vui, màngược lại người chịu thiệt vẫn là mình, nên bọn họ thức thời lảng sangchuyện khác.“Ban ngày ban mặt, Lục sư huynh ở trong phòng làm gì nhỉ?”“Trong phòng lại có người à?”Tiếng cười mang theo âm sắc đặc biệt, các thiếu nữ đều chửi thầm, mà một số người lại đỏ mặt.Những sátthủ giữ mình trong sạch không có mấy ai, nhất là nam tử trẻ tuổi, chỉcần không bại lộ thân phận, đám Phương Vệ Trường sẽ không can thiệp,thỉnh thoảng còn có thể đưa các cô gái tới như một phần thưởng đặc biệt. Cuộc sống của Lục Ly thối nát vốn không phải bí mật gì, trong nhà vẫnthường có phụ nữ, hắn cũng không từ chối loại phần thưởng đặc biệt này,các nữ sát thủ đều từng được huấn luyện về phương diện này. Mãi đến khiđó Liễu Sao mới hiểu được rốt cuộc bọn họ làm gì trong đó, nàng vừa ghét vừa tức giận. Ai ai cũng biết hắn thích nàng, nhưng hắn lại làm bậycùng nữ tử khác, hiển nhiên khiến mọi người chế nhạo nàng!Trong phútchốc, Liễu Sao cảm thấy mọi người đều đang nhìn mình, giống như bị tátmột cái thật mạnh, nàng xoay người bỏ đi. Nàng vừa rời khỏi, Phượng VệTrường và Võ Dương Hầu bỗng xuất hiện bên ngoài cửa viện, Phương VệTrường khẽ hừ một tiếng: “Lại đến tìm Lục Ly.”“Mặc kệđi.” Võ Dương Hầu cười cười xua tay: “Nếu không có lợi lộc thử hỏi aithật lòng làm việc, một thứ phế phẩm nếu có thể đổi được lòng trungthành của Lục Ly, càng tốt.” Sát thủ chẳng sợ không có khuyết điểm màchỉ e ngại là không có điểm yếu, bằng không chủ nhân làm sao nắm đượcbọn họ trong tay chứ? Bọn họ có kẻ yêu tiền, yêu sắc, cũng có kẻ yêudanh vọng, địa vị. Lục Ly chính là loại yêu sắc, nhưng hắn lại không ăncỏ gần hang, điều này khiến Võ Dương Hầu cực kỳ vừa ý. Các chủ nhânthông thường đều muốn thuộc hạ mình cạnh tranh với nhau chứ không phảinảy sinh tình cảm, cũng để tránh xảy ra chuyện phiền hà. Đương nhiêncũng phải loại trừ thứ phế phẩm như Liễu Sao, nàng cũng có vài phần nhan sắc, có thể dùng để lôi kéo kẻ tâm phúc.Phương Vệ Trường nhíu mày: “Nhưng nó cũng không chạm vào nha đầu đó.”“Vậy càngtốt, nó thật sự quan tâm con bé, chỉ cần con bé đó nằm trong tay ta, nósẽ trở thành công cụ của ta.” Nụ cười của Võ Dương Hầu càng thâm sâu:“Dạy dỗ được một nhân vật hàng đầu như vậy, cũng là công lao của ngươi.”Phương Vệ Trường vội hỏi: “Tất cả đều do Hầu gia tinh tường nhìn đúng người, nhiệm vụ ám sát Tông chủ Nam Tông …”Võ DươngHầu ngẫm nghĩ: “Việc này không nắm chắc lắm, tạm thời đừng để nó đi.”Việc tu hành của Lục Ly tiến triển cực nhanh, nay đã gần bằng Phương VệTrường, hắn chưa từng thất bại, Võ Dương Hầu vẫn rất yêu quý nhân tàivất vả đào tạo ra.Nửa đêmkhuya khoắt, bầu trời không trăng, trong khu rừng tối tăm, Liễu Sao mặchắc y, đứng tựa gốc cây chờ đợi. Nhiệm vụ lần này nàng nhận là ám sátTrương Phong Đồ, cao thủ một nhánh khác trong Võ đạo.Đã trễ giờ, Lục Ly vẫn chưa đến, Liễu Sao rất bực bội, đưa chân đá vài viên đá trên mặt đất.Thật ra tuvi của Liễu Sao cũng không tệ, chưa chắc không thể hoàn thành nhiệm vụmột mình, nàng đi đến bước đường này, phần lớn trách nhiệm đều do LụcLy. Khi nàng giết người trong nhiệm vụ đầu tiên, Liễu Sợ đã hoảng sợ ngơ ngác, suýt chút nữa chết dưới đao hộ vệ, cũng may Lục Ly xuất hiện đúng lúc cứu Liễu Sao lúc đó vốn đang lúng túng cuống cuồng. Nhiệm vụ thấtbại, chẳng khác nào không làm chủ nhân vừa lòng, nhiều lần thất bại hậuquả càng nghiêm trọng. Tính tình Liễu Sao vốn được voi đòi tiên, với yêu cầu của nàng Lục Ly chưa bao giờ từ chối, mà càng thêm dung túng, dầndà tạo thành thói quen ỷ lại của nàng, giờ bảo nàng phải rời bỏ hắn thếnào đây?Liễu Saobiết việc này không gạt được Phương Vệ Trường, sở dĩ bọn họ không canthiệp hoàn toàn là vì Lục Ly. Lục Ly là nhân tài Hầu gia đặc biệt đàotạo, hắn thích nàng, đây chính là chỗ dựa duy nhất của nàng. Không cóLục Ly, e rằng nàng đã trở thành lễ vật Võ Dương Hầu tặng cho người khác từ lâu.Trong mắtngười khác, hắn chiều chuộng nàng, che chở nàng, khiến nhiều người hâmmộ! Nhưng trên đời này làm gì có ai đối tốt với kẻ khác vô điều kiệnchứ. Năm đó người kỳ lạ kia dùng ba ngày gạt mất vận mệnh của nàng… BảoLục Ly không có mục đích mới là lạ! Mục đích của hắn đơn giản là… LiễuSao bất tri bất giác nghĩ tới chuyện xảy ra lúc sáng, trong đầu không tự chủ hiện lên hình ảnh hắn và nữ tử kia. Liễu Sao bực bội nện tay lênthân cây, thật ghê tởm! Đồ xấu xa! Muốn nàng hả? Hắn nằm mơ đi!“Liễu Saonhi?” Có người gọi nàng. Có được tu vi, nhìn vật trong đêm tối không hềkhó khăn, Liễu Sao nhận ra đó là Khương Vân, nàng không kiên nhẫn hỏi:“Ngươi tới làm gì?” Khương Vân thân mật kéo tay nàng: “Ta nghe nói ngươi nhận nhiệm vụ, đúng lúc ta đang rảnh nên tới đây xem sao, có lẽ ta cóthể giúp được.”Là đến giúp đỡ hay là muốn thừa dịp tiếp cận Lục Ly? Liễu Sao cười lạnh, thản nhiên nói: “Không cần đâu, có Lục Ly giúp ta rồi.”Khương Vâncũng không thèm để ý vẻ lạnh nhạt của Liễu Sao, nàng ta đưa mắt nhìnxung quanh: “Sao Lục sư huynh vẫn chưa đến vậy? Chẳng lẽ huynh ấy quênrồi sao, ta đi cùng ngươi được chứ?” Liễu Sao không quan tâm tới nàngta. Khương Vân vẫn không chịu bỏ đi, cố tình tìm chủ đề trò chuyện vớinàng. Khoảng một nén hương sau, vẫn không thấy bóng dáng của Lục Ly, sâu trong rừng cây loáng thoáng vẳng ra một tiếng hát kỳ lạ.Liễu Saochưa bao giờ nghe được giọng hát nào êm tai như vậy, cũng chưa bao giờgặp mỹ nhân nào có thể hát như thế này. Tiếng ca không buồn không vui,không lời không nhịp, ngay cả khúc đệm cũng không nghe rõ được, nhưngvẫn rung động lòng người như vậy. Tự bản thân tiếng hát đã mang theo sức hút mãnh liệt, nhẹ nhàng như lông vũ, trong veo như dòng suối, mờ mịtnhư mộng ảo, tuyệt diệu chẳng thể kể thành lời. Tiếng hát vọng vào taithật khoan khoái dễ chịu, khiến lòng người bồng bềnh bay bổng. Trongrừng núi hoang vu, tiếng ca trong đêm tối vừa thanh tao vừa kỳ dị.Người hát thần bí kia là người, là quỷ hay là hồ ly?Trong khoảnh khắc bàng hoàng, Liễu Sao bỗng nhìn thấy vài người.Cha mẹ đãlâu không gặp đứng ở đằng kia vẫy tay gọi nàng, họ nở nụ cười yêu thương dịu dàng nhất với nàng. Còn có Nguyệt, hắn vẫn không hề thay đổi, vừahuyền bí vừa tao nhã, đang vươn tay đón chờ nàng bước tới… Bức tranh đẹp đẽ trước mắt bỗng nhiên biến mất, Liễu Sao đột ngột hoàn hồn, trăm ngàn xúc cảm dâng trào trong lòng, nàng cố gắng ngừng suy nghĩ, mở miệngnói: “Ta đi xem Lục Ly có đến không, ngươi muốn đi không?”Khương Vân bên cạnh không hề nhúc nhích, giống như bị bắt mất hồn phách, căn bản không nghe thấy lời nàng.Liễu Saomất kiên nhẫn đẩy nàng ta: “Khương Vân?” Rốt cuộc Khương Vân cũng cóphản ứng, nàng ta hất tay Liễu Sao ra, một mình bước vào rừng cây sâuthăm thẳm! Tiếng hát kia có vấn đề! Liễu Sao tỉnh ngộ, nhìn hai mắtKhương Vân trống rỗng, thần trí mê muội, vội cao giọng muốn thức tỉnhnàng ta, đến cả “Thu thần thuật” (*) nàng cũng dùng, nhưng vẫn không cótác dụng. Khu rừng đen tối sâu thẳm không thấy điểm cuối, tiếng hát sayđắm lòng người mang theo ma lực, dẫn dụ người vào trong. Liễu Sao hoảnghốt, đưa tay cố kéo Khương Vân lại: “Khương Vân! Ngươi tỉnh lại đi, tỉnh lại!”(*) Pháp thuật thu hồi thần trí. Khương Vân vẫn mắt mù tai điếc, đưa tay đẩy mạnh nàng ra.Liễu Saokhông dám đi theo, trực giác mách bảo nàng chuyện này cực kỳ nguy hiểm,nhìn theo bóng dáng Khương Vân dần biến mất, nàng cuống quýt, rối loạnđi qua đi lại, cuối cùng nàng xoay chân muốn chạy về, vừa xoay ngườiliền thấy một bóng đen bước ừ đằng sau gốc cây ra, nàng hoảng sợ xémchút nữa hồn bay phách lạc.“Thiên yêu? Ưm …”“Lục Ly!”Liễu Sao nhận ra người đến, thở phào nhẹ nhõm chỉ phương hướng KhươngVân vừa bỏ đi: “Ngươi nghe đi, khúc hát này thật sự rất quái lạ…” Nàngbỗng dừng lại, bốn phía xung quanh cực kỳ tĩnh lặng, ngay cả tiếng chimcũng không có, tiếng hát huyền ảo kỳ bí kia chẳng biết đã biến mất tựlúc nào, giống như đó chỉ là ảo giác.“Mới lúc nãy thật sự có người hát!” Nàng sốt ruột giải thích.Lục Ly “Ừ”một tiếng, vỗ vỗ lưng nàng an ủi, sau đó cũng nhìn về hướng kia, khóemiệng hắn cong lên: “Âm thanh diệu kỳ vùi lấp trời, khúc yêu ca mê hoặcnhân thế, xem ra vị đó chính là yêu quân của Ký Thủy tộc. (*)”(*) Ký thủy tộc: dòng tộc sống dựa vào nước, không thể rời xa nước. “Ký Thủytộc là cái gì?” Liễu Sao không hiểu rõ lắm. Cũng khó trách, bọn họ làsát thủ, sinh hoạt ngày thường cũng không khác gì người phàm, ngoại trừchấp hành nhiệm vụ, sự hiểu biết cũng không hơn người khác là bao, huống chi nhân tu cũng thật sự không tham gia vào cuộc tranh đấu trong lụcgiới.“Lục Ly: “Không có gì, trước hoàn thành nhiệm vụ đã.”Liễu Sao tóm chặt hắn: “Nhưng Khương Vân vào đó rồi, phải làm sao đây?”Lục Ly bảo: “Bên trong rất nguy hiểm.” Liễu Sao quả nhiên do dự. Trưởng thành trong hoàn cảnh cá lớn nuốt cá bé, nàng không phải là loại người dễ mềm lòng, kẻ có thể khiến “Thu Thần thuật” mất đi tác dụng, tu vi của đối phươngthực khó dò. Ngày thường Khương Vân cũng không đối xử tốt với nàng, thậm chí còn theo phe Bạch Phượng xa lánh nàng, điều này nàng vẫn biết. Mộtngười bạn như vậy thật không đáng mạo hiểm.Lục Ly nhìn rất rõ từng biến hóa nhỏ trên gương mặt nàng, nói: “Đi thôi.”Liễu Sao đi được vài bước, rồi lại túm lấy hắn, giọng điệu cũng có chút mất tựnhiên: “Thôi thì chúng ta cứ tới xem đi, đứng ở xa xa nhìn cũng được.”Lục Ly hỏi: “Muội không sợ sao?” Liễu Sao dè dặt nói: “Dù sao… dù sao trong thànhcũng có người của chúng ta, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể bắn tínhiệu, có lẽ bọn họ sẽ đến nhanh thôi mà?”Lục Ly cười bảo: “Vậy đến xem đi.” Liễu Sao từng thực hiện nhiệm vụ vài lần, lá gan dù nhỏ thì cũng được vài phần, hơn nữa còn có Lục Ly đi cùng, nàngkhông còn căng thẳng nữa. Cẩn thận dùng Khinh Thân thuật (*),cố gắnghết sức thu hết thần khí (**) bản thân, rồi hai người mới lặng lẽ bướcvào chỗ sâu trong khu rừng.(*) Khinh thân thuật: thuật làm thân thể nhẹ nhàng, di chuyển không gây ra tiếng động. (**) Thần khí: Hơi thở của linh hồn, hoặc khí tức của bản thân. Bản thân có tu vi, đi lại ban đêm hay ban ngày đều không khó khăn gì. Trong rừng cỏ dại mọc lan tràn, càng đi sâu vào trong cây cối càng cao lớn, mặt đấtthêm ẩm thấp, trong không khí quẩn quanh mùi lá cây và thân gỗ mục nátdưới mặt đất.Dần dần, một mùi máu tươi loáng thoáng bay vào mũi.Phát hiệnmùi máu càng lúc càng nồng, bỗng chốc Liễu Sao linh cảm có điều chẳnglành, nàng càng siết chặt tay Lục Ly. Liễu Sao đang muốn lên tiếng, độtnhiên Lục Ly dừng bước, Liễu Sao vội vàng nương theo tầm mắt của hắnnhìn qua.Dưới tàngcây trước mặt, có một người đứng thẳng tắp quay mặt về phía này, đôi mắt trống rỗng không chút sắc thái, biểu cảm trên khuôn mặt cực kỳ quái dị.Liễu Sao sợ tới mức để lộ linh lực, suýt chút nữa thét thành tiếng. Khuôn mặt, dáng người, trang phục đó là Khương Vân mà, nhưng chỉ trong một khoảnh khắcđó, Liễu Sao nhìn thấy trước ngực nàng ta lại xuất hiện một cái lỗ thậtto, máu tuôn chảy đầm đìa!Liễu Saotừng nhìn thấy vô số người chết, vốn sẽ không cảm thấy sợ hãi. Nhưngtình cảnh quái dị trước mặt thật sự khiến người ta vô cùng kinh hoàng.Nàng vội vàng dời tầm mắt, cố hết sức ép mình bình tĩnh lại, run giọnghỏi Lục Ly: “Nàng ta chết rồi sao?”Lục Ly gật đầu: “Tim bị khoét mất rồi.”Bị khoéttim? Liễu Sao không kềm lòng được đưa tay sờ lồng ngực mình, nàng cảmnhận được trái tim đang đập mạnh mẽ trong ngực, mới khẽ khàng thở ra một hơi. Trong hoàn cảnh nào, mới tạo thành một vết thương như vậy chứ? Cóphải là người hát thần bí kia gây ra không?Liễu Saonhìn cảnh tượng trước mắt, nhưng bất giác một màn trong ký ức nhiều nămtrước bỗng hiện về. Trong màn đêm tối đen, sau hòn giả sơn lóe lên ánhsáng đỏ, một ‘con dơi đen thùi’ thật to, chiếc mặt nạ rất xấu… còn cóánh sáng lạnh lẽo lóe lên kia, những chiếc móng tay dài sắc bén như đao! Đoạn đối thoại của Nguyệt và ‘cây sào trúc’ kia, ký ức lần lượt ùa vềtrong đầu nàng.Liễu Saogiật mình, dường như nàng đang tận mắt nhìn thấy cảnh tượng kia, móngtay sắc bén cắt qua lồng ngực, móc ra một trái tim đang đập liên hồi,máu tươi tuôn chảy đầm đìa.“Là Thực Tâm ma?” Liễu Sao cắn răng thốt ra suy đoán trong lòng.Mấy năm gần đây có rất nhiều lời đồn về Thực Tâm ma, xem xét kỹ ra, thì ma cũngkhông phải là một chủng tộc, mà là một phương pháp tu luyện. Bất kỳchủng tộc nào cũng có khả năng nhập ma, thậm chí từ rất lâu đã có mộtcách nói ma và tiên rất giống nhau, cũng cùng theo một con đường trởthành Thần. Đương nhiên việc này không chứng minh được, cũng không có ai tin tưởng, Ma tộc làm nhiều điều ác sao có thể có liên quan với Thầntiên biểu tượng của sự bảo vệ được chứ, lời này thực rất vớ vẩn. Mà Thực Tâm ma, nghe đồn là ma đầu được sinh ra từ linh khí trời đất, chưa từng lập lời thề của ma giới trước mặt Ma thần, cho nên tính tình càng hungác tàn nhẫn hơn cả ma tộc tầm thường, chuyên móc tim người tu luyện. Từkhi nó xuất hiện, Tiên môn đã truy tìm tung tích biết bao năm, nhưng đến nay vẫn chưa tìm thấy…Lục Ly: “Thực tâm chưa chắc đã là ma.”“Không phải ma?” Câu nói này có chút quen thuộc, tâm sự của Liễu Sao bỗng chốc bịkhơi lên, nàng cười khẩy châm chọc: “Ngươi chưa thấy bao giờ, làm saobiết đó không phải ma!”Lục Ly nhún nhường: “Muội nói sao thì cứ xem là vậy đi.”Cái loạinhân nhượng này càng đáng ghét, Liễu Sao nhẫn nhịn không phát cáu: “Bâygiờ là ban đêm, hồn phách không thể tiến vào Quỷ môn nhanh vậy được, chi bằng chúng ta tìm xem, có lẽ sẽ biết Khương Vân gặp phải chuyện gì?”Lục Ly lắc đầu: “Vô dụng thôi, hồn phách của nàng ta tan biến rồi.”Liễu Saohít vào một hơi lạnh. Con người vẫn hằng tin tưởng đạo trời tuần hoànbáo ứng, ví như cách làm việc Võ đạo dù nhẫn tâm tàn ác cũng khôngthương tổn đến hồn phách, để lại một cơ hội cho đối phương đầu thaichuyển kiếp, tránh tổn hại âm đức. Nhất là sau trận Thiên phạt kia, haitộc Yêu – Ma đều yếu đi rất nhiều, không thể tưởng tượng được Thực Tâmma lại tàn ác như vậy, có khi nào y còn ở lại gần đây không?Liễu Sao rùng mình một cái: “Chúng ta đi nhanh thôi, quay về báo với Phương Vệ Trường.”“Sống chết con người đều được định sẵn, chúng ta đi làm nhiệm vụ thì hơn.” Lục Ly khẽ than, thiết lập trận.“Sau hừng đông tự nhiên sẽ có người tìm được nàng ta, chuyện đêm nay không thể kể ra.”Liễu Saonghe theo hắn bước vào Truyền Tống trận (*). Nếu Phương Vệ Trường biếtnàng và Khương Vân đã gặp nhau, chắc chắn sẽ gặng hỏi, nói không chừngcòn trách tội nàng, dù sao nàng rất sợ chết. Nếu nàng đi theo KhươngVân, có lẽ nàng ta cũng không chết dễ dàng như vậy, nhưng người thì cũng đã chết, không nhiều chuyện sẽ tốt hơn.(*) Truyền tống trận: trận pháp được thiết lập dùng để di chuyển từ nơi này sang nơi khác. Truyền Tống trận lóe lên, hai người hoàn toàn biến mất.Khu rừnglại chìm vào yên lặng, một bóng người xuất hiện bên thi thể Khương Vân,nếu có thể nhìn rõ sự vật trong đêm, sẽ thấy đó là một lão già mặc yphục xanh, tóc cũng một màu xanh, dáng vẻ thật kỳ dị.“Đài lão,tình hình thế nào rồi?” Trên đỉnh đầu, cành lá rậm rạp, không thể nhìnthấy người đang nói, chỉ biết đó là giọng nói cực kỳ êm tai của một namtử.Ông lão quan sát thi thể một lát, ngẩng mặt trả lời: “Quả thật là thủ pháp của Thực Tâm ma.”“Có thểthoát khỏi sự theo dõi của ta, tu vi Thực Tâm ma quả không thấp.” Ngườiđó hơi ngừng lại, trầm ngâm nói: “Việc này cũng thôi đi, nhưng ta thấykhó hiểu, nha đầu kia lại không bị ảnh hưởng bởi tiếng hát của ta, tavốn muốn thử thăm dò con bé, nhưng lại bị Thực tâm ma quấy nhiễu.”Đài lão vội hỏi: “Ý của chủ nhân là…”“Người đicùng nha đầu đó dường như hơi kỳ lạ. Ta đang có chuyện quan trọng, chỗnày giao cho Đài lão xử lý, ngươi phải cẩn thận, tìm thời cơ hành động,phải bí mật làm, con bé là người trong Võ đạo, bây giờ Yêu giới khôngnên đối đầu với Võ đạo.” Yêu giới từng bị Ma giới thôn tính, cho đến sau cuộc chiến Tiên ma và Thiên phạt, hai giới Tiên ma gần như bị tuyệtdiệt. Rốt cuộc lúc đó Yêu tộc mới có cơ hội tự mình tách khỏi Ma giớimột lần nữa. Thế lực Yêu tộc vốn không bì kịp hai giới Tiên – Ma, vàođúng thời kỳ nhân tu hiện đang hưng thịnh, bọn họ cũng có vài phần e dèvới đám người phàm sinh mệnh ngắn ngủi nhưng sức mạnh cực kỳ lớn này.Sau hậuviện trong Trương phủ Lâm thành, đèn lồng treo sáng rực, cánh cửa sổ của tiểu lâu mở rộng, qua cánh cửa sổ có thể nhìn thấy rõ tình cảnh trongphòng. Một gã đàn ông ba mươi tuổi tương đối trẻ ngồi trên chiếc giườngnhỏ, đang ôm hai ca cơ nổi tiếng uống rượu đùa cợt.Nam tử kiachính là Trương Phong Đồ – đối tượng Liễu Sao cần ám sát, gã có một chút tiếng tăm trong Võ đạo. Từ lúc Võ tôn sáng lập Võ đạo đã trải qua mộtngàn năm, Võ đạo chia rẽ từ lâu tạo ra vô số nhánh và các phần thế lực.Giữa đồng môn họ vẫn thường vì lợi ích bản thân mà giết hại lẫn nhau.Trương Phong Đồ thuộc một nhánh nhất mực trung thành với Hoài An vương,mà Hoài An vương vốn không hòa thuận gì với Võ Dương Hầu.Trên hànhlang, vài thị vệ thường xuyên qua lại tuần đêm, với một người có kinhnghiệm như Liễu Sao chuyện này chẳng phải khó khăn, thứ thật sự phiềnphức là những ám vệ lẩn tránh xung quanh đây. Phương Vệ Trường đã đưanàng bản đồ đánh dấu vị trí của bọn họ, bên ngoài lầu còn có thiết đặtmột trận pháp, dựa vào tu vi của Liễu Sao, nàng vốn không đủ khả năngvượt qua trận pháp này lẻn lên trên lầu, huống hồ gì bản thân TrươngPhong Đồ cũng là một cao thủ.Vì chuyện của Khương Vân mà Liễu Sao tâm thần bất an, thu hết khí tức nằm sấp ở một góc khuất gần đó ngơ ngác nhìn.Lục Ly nhắc nhở nàng nhìn qua, bên kia có một nha hoàn đang bưng một cái khay mentheo hành lang đi tới, trên khay bày chén rượu, trái cây và thức ăn.“Chỗ chúngta đang nằm là góc chết, đám ám vệ sẽ không nhìn thấy.” Liễu Sao hiểungay ra ý hắn, nàng phải thừa cơ nha hoàn đi ngang qua đánh ngất nàngta, hóa trang thành nàng ta đưa rượu và thức ăn vào, như thế mới có thểtránh đi vật cản trận pháp kia. Đến lúc đó Lục Ly sẽ tiếp ứng, gây rốibên ngoài, Trương Phong Đồ chắc chắn sẽ phân tâm, mình thừa cơ hành động thì cơ hội thành công sẽ cao hơn.Nhưng mà, đúng lúc Liễu Sao âm thầm ngưng khí chuẩn ra tay, trên tiểu lâu vọng tới một loạt tiếng động đặc trưng.Vài chén rượu rơi xuống đất, Trương Phong Đồ đã đẩy một ca cơ ngã lên chiếc giường nhỏ, vén váy nàng ta lên muốn làm việc.Liễu Saonhìn tình cảnh này, nhiệt độ trên gương mặt bắt đầu tăng vọt. Tuy rằngnàng từng nhận được huấn luyện dạng này, nhưng từ lúc nàng nhận nhiệm vụ tới nay, cũng chưa từng gặp qua tình hình thế này. Hơn nữa lúc đượchuấn luyện cũng chỉ toàn các cô gái, nhưng giờ phút này bên cạnh nàng…Đồ háo sắc! Liễu Sao thầm mắng chửi, nhịn không được lặng lẽ quan sát Lục Ly. Hoàntoàn khác với ban ngày, hắn khoác thêm trên người một chiếc áo choàngđen rất dày, hắn cũng giống nàng, đang nằm úp sấp trong góc tối quansát, nhưng cảm giác hắn lại tao nhã hơn xa nàng, đôi mắt tím biếc đẹp đẽ sâu thăm thẳm hơn cả màn đêm.Nha hoàn đến gần, Lục Ly nghiêng mặt bảo nàng hành động.Nhìn vàođáy mắt Lục Ly, thấy dáng vẻ không dao động không sợ hãi của hắn, mộtcơn tức giận khó hiểu bùng lên: “Ta không đi! Ngươi đi đi!”Lục Ly đã quen với tính nết thay đổi xoành xoạch của nàng, hắn khó xử: “Ta không thể cải trang thành nha hoàn được.”Trong phòng Trương Phong Đồ đã ôm ca cơ bắt đầu làm việc, chiếc giường mềm liên tục lung lay, hình ảnh sống động, tác dụng kích thích hơn xa lúc nhận huấnluyện. Liễu Sao vẫn nhìn Trương Phong Đồ thành người nào đó, cơn tứcgiận bốc lên rất cao, giống như một con mèo bị vặt lông, hầm hầm nhìnhắn. Cùng với loại đàn bà này tạo ra tai tiếng có cái gì hay chứ, hắnkhông sợ bẩn sao!Lục Lydường như nghĩ tới điều gì đó, hắn cười rộ lên: “Được rồi, ta làm.” Lúcnói chuyện, nha hoàn đưa thức ăn đã đi qua chỗ hai người từ lâu, trướcmắt gần như không tìm được cách nào khác. Lục Ly lấy chiếc khăn đen rakhỏi áo, bịt kín nửa khuôn mặt, chỉ chừa lại đôi mắt. Hắn không nhìnLiễu Sao vẫn đang tức tối bên cạnh, dặn dò một câu “Đừng nhúc nhích.”Sau đó nghiêng người bay vút đến trước tiểu lâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]