Chương trước
Chương sau
Trên biển đen tĩnh mịch, áo choàng sợi nước trắng như tuyết, càng chiếu rõ khuôn mặt lạnh lùng của yêu vương, những đám sao bên bờ trôi nổi trên mặt nước. Mê hoặc người nhìn.

Đối mặt với sự chọc ghẹo y cũng không so đo, chỉ nói: “Thực Tâm ma vẫn phải che giấu tung tích, Tiên môn an toàn hơn.”

Lạc Ninh lập tức buông tay, lắc đầu: “Ta trở về thì sẽ không có cơ hội ra ngoài.”

“Huynh trưởng của ngươi hy vọng như thế.”

“Đúng, ca ca thường xuyên dạy người khác lấy đại cục lục giới làm trọng, chỉ riêng mình ta là không yêu cầu gì.” Lạc Ninh im lặng một lúc, khẽ nói, “Nhưng huynh ấy đã mất.”

Nàng nhìn y: “Nếu ca ca còn sống, ta nhất định sẽ nghe theo sự an bài của huynh ấy, nhưng bây giờ huynh ấy đã chết, huynh xem, ta đã không còn quan trọng trong mắt nhiều người nữa, không có ai phí công sức đi tìm thuốc quý hiếm kéo dài sinh mệnh vô hạn cho ta, cho nên thời gian còn lại của ta không nhiều lắm, chỉ mấy năm ngắn ngủi, hãy để ta tự quyết định sống như thế nào đi.”

Từ lúc gặp chuyện đến nay, đây là lần đầu tiên nàng nói thẳng chuyện ca ca bị chết.

Cô gái bị thương nặng vừa mới khỏi đứng bên bờ biển, sắc mặt vẫn tái nhợt, đáy mắt trong suốt hiện rõ sự cố chấp khó lay chuyển: “Ca ca làm cho ta rất nhiều chuyện, bây giờ ta chỉ muốn làm một chuyện huynh ấy chưa làm xong lúc còn sống, cùng Liễu sư tỷ tiêu diệt Thực Tâm ma, lục giới thái bình, để huynh ấy không mắc nợ thiên hạ nữa.”

“Ưng Phi hạ lệnh Thủy Lộ yêu đuổi giết áo trắng, Liễu sư tỷ của ngươi chưa chắc đã may mắn thoát khỏi,” A Phù Quân nói, “Không có con bé đó, một mình ngươi không làm được gì cả.”

“Đuổi giết chẳng có nghĩa gì, ta tin tưởng Liễu sư tỷ nhất định còn sống trở về!” Lạc Ninh nói tới đây liền nở nụ cười, “Có chuyện biết rõ không làm được cũng phải làm, A Phù Quân cũng giống vậy, vì sao lại hao tâm tổn trí lay chuyển ta.”

A Phù Quân im lặng.

Lạc Ninh nghiêm túc nói: “Đa tạ huynh.”

“Sao?”

“Ta uống thuốc có đế thảo của Yêu khuyết.”

“Chỉ là một miếng lá đế thảo, giữ lại mạng cho ngươi nhưng không thể trị hết thương thế của ngươi.” Sắc mặt A Phù Quân không thay đổi, “Bây giờ Yêu Khuyết không còn nữa, ta mới có thể quyết định làm như vậy. Việc đã đến nước này, Ký Thủy tộc chỉ có thể tiếp nhận sự thật, nếu con bé đó có khả năng thành đồng minh duy nhất của chúng ta, thì ta cũng không ngại ban thêm một ân huệ, nhưng chỉ có thể thôi, so với con bé đó, ta cho rằng đế thảo có giá trị quan trọng hơn.”

Nghe lời nói thật, Lạc Ninh cũng không thất vọng: “Đế thảo có tác dụng quan trọng hơn bọn ta nhiều, tương lai sẽ dùng nó để đổi lấy cơ hội cho Yêu Khuyết, huynh bằng lòng cho lá thì ta đã thực lòng cảm kích, khuyên ta trở về cũng là ý tốt, cảm ơn huynh.”

A Phù Quân nói: “Ngươi có thể nghĩ như vậy, tốt lắm.”

Lạc Ninh chần chờ một lúc lâu, cố lấy dũng khí: “Thật ra… có chuyện ta vẫn muốn hỏi huynh.”

“Nói đi.”

“Đài lão là người của huynh sao?”

“Hửm?”

“Ta đoán vậy,” Lạc Ninh khẽ giải thích, “Người ngoài tiếp cận Minh giới sẽ mất đi pháp lực, nhưng Đài lão và yêu tộc lẫn Ký Thủy tộc thì bình thường, trời sinh lại có thể đi lại tự do trong nước. Đối phó với bọn huynh không khó, tuy rằng các người có Quỷ tộc che chở, nhưng cho đến nay ngoại trừ việc bọn họ đến thăm dò cũng không làm gì cả, không giống như thật lòng quy phục Bách Yêu Lăng.”

A Phù Quân khẽ ừ.

Sắc mặt Lạc Ninh càng trắng, nói năng khó khăn: “Lão đứng về phía huynh, nên thật sự muốn đuổi giết áo trắng.”

Hành vi của áo trắng đúng là có chút bất chấp hậu quả, bộ hạ cũ của Yêu Khuyết không ủng hộ Yêu quân như vậy. Nhưng đám Đài lão tự biết sau khi đầu hàng Bách Yêu Lăng cũng khó có được sự tín nhiệm và trọng dụng của Ưng Phi, vì thế lựa chọn giữ lại sự trung thành với Vô Tích Yêu Khuyết. Không thể nghi ngờ A Phù Quân chính là chủ nhân mới xuất sắc nhất được chọn, đương nhiên là y có thể bình ổn Đài lão. Đám Đài lão cho rằng, nếu áo trắng có thể thoát khỏi sự khống chế của nước thì A Phù Quân cũng có thể thành người thứ hai, chỉ cần thoát ly khỏi nước thì với tu vi của y tấn chức Thiên yêu là chuyện sớm muộn. Một nước không thể có hai vua, bọn họ lựa chọn A Phù Quân thì áo trắng phải chết, các trưởng lão của Ký Thủy tộc vốn giận dữ việc làm của áo trắng nên bọn họ cũng không băn khoăn sẽ kết thù giết thân huynh với A Phù Quân.

Lạc Ninh thì thào hỏi: “Người trong tộc đều đồng ý?”

“Không.”

Lạc Ninh thở nhẹ nhõm.

“Đối với các trưởng lão trong tộc mà nói, áo trắng tuyệt đối không thể chết trong tay Đài lão,” A Phù Quân bình tĩnh tiếp tục: “Thực tế là bọn họ đều sai lầm rồi, lời nguyền Ký Thủy chưa bao giờ biến mất, ta vĩnh viễn không thể tách rời khỏi nước.”

Lạc Ninh hoảng sợ “A” một tiếng.

Nếu Đài lão biết việc này, hậu quả khó có thể tưởng tượng, khi bọn họ biết ‘Tân chủ quân’ vốn không có tương lai, chỉ là tạm thời bình ổn họ thì sự trung thành này có thể còn lại bao nhiêu? Một khi bọn họ thật sự phản bội theo phe Ưng Phi, tuyệt đối sẽ mang đến họa hủy diệt cho Ký Thủy tộc.

“Huynh… Vì sao nói cho ta biết?”

“Để ngươi thấy rõ tình thế, đi theo ta cũng không an toàn.”

Biết rõ đám Đài lão mượn cơ hội đuổi giết áo trắng, y cũng không thể ngăn cản, bởi vì không thể khiến bọn họ sinh nghi, nếu không Ký Thủy tộc lập tức gặp phải họa diệt tộc.

Lạc Ninh nhanh chóng bình tĩnh: “Áo trắng có thể khoát khỏi sự khống chế của nước, chứng tỏ bọn huynh thật sự có biện pháp, không phải sao?”

“Đương nhiên,” A Phù Quân chẳng chút sợ hãi, “Biện pháp là y chết, dùng mạng của y đổi lấy tương lai của ta, và tương lai của Ký Thủy tộc.”

Im lặng.

Lạc Ninh đột nhiên mỉm cười: “Huynh sẽ không làm như vậy.”

Cô gái bình bông, có được trái tim trong sáng nhất và trí tuệ như thế, lại hồn nhiên đến vậy, một chút ý tốt mỏng manh cũng có thể khiến nàng cảm kích và tin tưởng.

A Phù Quân không đáp, tiện tay cởi áo choàng xuống khoác lên người nàng.

Đi sâu vào Minh giới, quỷ khí lạnh lẽo, Lạc Ninh không có tiên cốt pháp lực lại yếu ớt, đương nhiên cảm thấy lạnh. Áo choàng sợi nước vừa khoác lên người, lập tức xua tan khí lạnh, quấn nàng vào trong một tầng hơi nước ấm áp.

Nàng không nói lời cảm tạ, hai tay nắm lấy vạt trước áo choàng, ngẩng mặt nhìn y mỉm cười.

A Phù Quân xoay người nhìn ra mặt biển xa xôi: “Tình cảnh của Ký Thủy tộc như thế, ngươi ở lại không những không giúp được mà càng làm liên lụy chúng ta.”

Lạc Ninh nghe vậy xị mặt: “Bây giờ ta cũng không làm liên lụy huynh mà, Thực Tâm ma tuyệt đối không thể vào Minh Hải, bây giờ nơi này an toàn hơn Tiên môn.” Nàng đương nhiên biết Yêu vương nói được làm được, sợ y cố ý đưa mình trở về, liền dùng biện pháp đơn giản lúc trước để ở lại Yêu Khuyết: “Hiện tại ta đang ở Minh giới, không xem như khách của Yêu khuyết, chờ Liễu sư tỷ trở về ta sẽ đi.”

A Phù Quân không tỏ thái độ gì.

Lạc Ninh định nói tiếp thì một tên Ký Thủy yêu xuất hiện bẩm báo: “Minh tôn mời A Phù Quân tới làm khách.”

A Phù Quân ra hiệu cho y lui ra và nói: “Ngươi thấy đó, bị khinh khi, không ngừng trốn tránh, đây chính là cuộc sống của Ký Thủy tộc trăm ngàn năm qua, có lẽ từ nay về sau đều là như thế.”

Vẻ mặt Lạc Ninh buồn bã.

A Phù Quân bước đi, giọng nói lạnh lùng bay trong bóng đêm: “Ta biết rồi.”

Kẻ mạnh tranh đoạt, kẻ yếu cầu sống.

Dòng khí mạnh phía trên Đại Hoang, tiên ma không thể lên tới, Nguyệt và Lam Sất vẫn đứng trên đám mây cao cao. Không dùng ánh nhìn của ma hay người, chỉ quan sát trần thế, soi rõ tất cả thế gian.

Cô gái cõng nam tử áo tím chạy trốn.

“May là chủ nhân có chuẩn bị, suýt chút nữa con bé… con bé vậy mà làm thật.”

“Ta nói rồi, con bé là một đứa trẻ bốc đồng, nói ra thì sẽ làm,” hắn mỉm cười, “Ta thật sự sẽ bị con bé uy hiếp mất thôi, Lam Sất, đừng ý kiến ý cò nữa.”

“Người đã nhúng tay.”

“Tình huống này, ta không thể không nhúng tay.”

“Không có con bé, ma mất một cơ hội, không có người, ma vĩnh viễn mất tương lai. Chủ nhân, người không nên tiếp tục chịu ảnh hưởng của hắn nữa.”

Chiếc nhẫn thủy tinh lấp lánh biến mất trong áo choàng, hắn xoay người.

Chạy trốn, chạy trốn, không kịp phân biệt phương hướng, cô gái hoảng sợ bỏ trốn, hoàn toàn không biết đường sống ở nơi nào. Trong lòng là sự cô độc khó nói thành lời, mang theo sự sợ hãi như đã quen thuộc, không ngừng kêu thành tiếng, mong muốn tìm sự an ủi trong lời đáp lại.

“Kha Na! Kha Na!”

“Ừm.”

“Huynh tỉnh rồi sao?”

“Ừm.”

“Huynh đừng ngủ nha, muội sợ.”

“Ừm.”

…..

Bầu trời phía trước xuất hiện dòng tiên khí hừng hực, hai người hoảng sợ, may mà cách đó không xa có một gốc đằng yêu tươi tốt, Kha Na lập tức gọi nó đến để che chắn.

* Câu mây yêu

Tiên môn đã tới, thảo nào Thực Tâm ma không đuổi theo! Lần này, Liễu Sao dễ dàng suy đoán, dẫn Tiên môn đến hẳn là Lư Sênh, y đã nhìn thấu kế sách của Thực Tâm ma, đương nhiên sẽ không để Thực Tâm ma thực hiện. Thực Tâm ma lợi dụng Tiên môn đối phó ma cung, y lấy đạo của người nào trả lại cho người đó.

Lúc trước, Mộc ma đánh ngược lại Thực Tâm ma, có lẽ cũng là Lư Sênh ra tay?

Giờ phút này, Liễu Sao cũng không kịp suy nghĩ sâu xa, cẩn thận trốn bên dưới gốc đằng yêu, nhìn Kha Na giọng run run: “Làm sao bây giờ?”

Thủy nguyên ngày càng tiêu tan, yêu lực không ngừng chảy về mặt đất, Kha Na nhìn nàng hồi lâu, khẽ nói: “Liễu Sao nhi, ngươi biết ta là ai.”

Suốt đường đi, hai người không hề đề cập đến chuyện thân phận, lúc này y chủ động nói ra, Liễu Sao “À” một tiếng, nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Huynh yên tâm, chỉ cần chúng ta không chết tại đây, ta nhất định giúp huynh cướp lại Vô Tích Yêu Khuyết.”

Kha Na lắc đầu.

“Muội biết huynh bận tâm điều gì, yên tâm, muội có thể giúp huynh.” Liễu Sao hiểu ý của y.

Kha Na trầm mặc một lúc, không nói lời cảm ơn: “Ta tin tưởng ngươi.”

Biết rõ Tiên môn tìm kiếm ở gần đây nhưng Liễu Sao không hề hoảng hốt, nghiêng đầu nói: “Hứ, huynh vốn lo lắng ta đổi ý chứ gì?”

“Ngươi sẽ vậy sao?” Kha Na hỏi lại.

“Muội vốn định lừa huynh trước để giúp muội, giờ lại đổi ý,” Liễu Sao bĩu môi, “Dù sao huynh tiếp cận muội cũng không có ý đồ tốt.”

Nàng thẳng thắn thừa nhận như vậy, Kha Na ho khẽ, sóng mắt che giấu chút ý cười: “Nói như vậy, ta thật sự quá dễ lừa.”

“Huynh không dễ lừa đến vậy. Muội nghĩ rồi, chỉ có chuyện này mới có thể khiến huynh động tâm.” Liễu Sao không nói hết.

Bởi vì Yêu tộc của mình, dù chỉ có một tia hy vọng, huynh cũng muốn giành lấy tương lai cho họ.

“Ừ, ta động tâm.” Kha Na mỉm cười.

Liễu Sao tò mò hỏi: “Trên đời này vốn không có thần, lời tiên đoán của Ký Thủy tộc vốn không thể thực hiện, A Phù Quân cũng không tin lời muội, huynh vốn chẳng phải kẻ ngốc, sao vẫn còn tin muội?”

Kha Na thuận tay chỉnh lại mái tóc nàng: “Ta nói ta tin ngươi, ngươi tin sao?”

“Muội tin!” Đôi mắt hạnh sáng ngời, Liễu Sao ra sức gật đầu, “Mặc kệ thế nào, huynh vẫn tin tưởng lời muội, đến cứu muội.”

Kha Na khẽ thở dài, đột nhiên đứng thẳng dậy, tay trái mở ra, yêu nguyên thôi thúc, trên bàn tay chợt phát ra ánh sáng dịu dàng, dần tụ hơi nước lại, trở thành một giọt nước trong suốt.

Bàn tay sạch sẽ đẹp đẽ, giọt nước long lanh trong suốt, yêu quang xanh biếc giống như sương mai sáng sớm trên lá sen.

Khuôn mặt thanh tú, dịu dàng như khi mới gặp, lại có phần xa cách. Kha Na đưa tay đến trước mặt nàng: “Đây là Thủy nguyên tinh thuần nhất của Ký Thủy tộc, nó có thể đưa ngươi trốn thoát theo mạch nước, đi đi, ta biết chỗ đó…”

“Hừ!” Liễu Sao lớn tiếng ngắt lời y, dùng sức khép bàn tay của y lại, “Thực Tâm ma sẽ không giết được chúng ta, Tiên môn hay ma cung gì chúng ta đều gặp hết rồi, muốn chạy trốn có gì khó khăn!”

Kha Na lắc đầu: “Ta là vì Ký Thủy tộc mà tạ ơn ngươi.”

“Muội biết, muội sẽ giúp họ,” Liễu Sao nói, “Không tin thì bây giờ muội có thể thề.”

Kha Na nhìn nàng một lúc lâu, lại cười: “Đa tạ.”

Nói lời cảm tạ nhưng không từ chối.

Liễu Sao chẳng bận tâm, ngẩng mặt nhìn trời, trịnh trọng nói: “Ta thề với Ma thần, sau khi giết Thực Tâm ma, ta sẽ giải lời nguyền cho Ký Thủy tộc, nếu không thực hiện ta sẽ thân tan hồn diệt.”

Lời thề đã lập với Ma thần, một vệt sáng đỏ lặng lẽ in vào mi tâm rồi biến mất, lời thề vô hình đã khắc lên ma hồn, khắc ghi hình phạt nếu không thực hiện.

Không ma tộc nào dám lừa Ma thần, không ma tộc nào dám dễ dàng lập lời thề với Ma thần.

Không thể ngờ nàng lại thẳng thắn như vậy, Kha Na giật mình.

“Chuyện này huynh không cần lo lắng,” Liễu Sao không giải thích chỉ mạnh mẽ đỡ y lên lưng, lao ra khỏi gốc đằng yêu: “Có muội ở đây, ai sợ chúng chứ!”

Ký Thủy tộc có thuật bảo mệnh đặc biệt, không có nàng, có lẽ y cũng có đường sống.

Nhưng chúng ta mỗi lần gặp gỡ đều không thể bỏ mặc nhau, sao muội có thể bỏ lại huynh mà chạy trốn.

Nội thương trầm trọng không thể ngự phong, Liễu Sao chạy ngả nghiêng trên con đường xóc nảy, dây kết màu tím trên cây trâm cài tóc của y rũ xuống, chạm vào vai nàng, nhẹ nhàng cọ xát vào mặt nàng, lạnh lẽo băng giá.

“Liễu Sao nhi.”

“Hở?”

“Ta lừa ngươi.”

“Huynh là yêu quân áo trắng chứ gì, muội biết lâu rồi.” Liễu Sao vừa chạy vừa đáp lại, giọng điệu rất đắc ý.

“Ngươi biết lâu rồi?”

“Đương nhiên! Nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Muội bị A Phù Quân bắt, huynh mới đánh hai chiêu đã cứu được muội. Sau đó đánh nhau với y vài lần mới biết tu vi của y rất cao, muội đoán ngay là lúc đó y cố tình giả vờ, huynh và y đang diễn kịch, muốn tiếp cận muội.”

“Cho nên ngươi cố ý trêu chọc ta.”

“Đương nhiên rồi!’

Biết rõ y không thích người khác đụng vào người, mỗi khi gặp mặt, nàng đều cố tình kéo bẩn xiêm y của y, thầm nghĩ không biết y có thể chịu được bao lâu.

“Ngươi đang tức giận sao?” Kha Na nỏi.

“Bây giờ không giận, huynh đã tới cứu muội.”

“Ta có mục đích.”

“Huynh vẫn tới cứu muội.”

Im lặng, tiếng gió gào thét.

“Liễu Sao nhi,” Kha Na bỗng nhiên nói, “Thật ra ta không định tới cứu ngươi.”

“Muội biết mà.” Nàng không để ý.

“Bởi vì ngươi không sợ Diệu Âm, ta mới thử tiếp cận muội, tuy nói rằng ngươi có chỗ đáng giá, nhưng không quan trọng đến mức khiến ta phải trả bất cứ giá nào để cứu giúp. Ta hy vọng Ký Thủy tộc được giải thoát, nhưng cũng hoài nghi lời tiên đoán kia như bọn họ, chưa bao giờ thật sự tin tưởng ngươi. A Phù Quân thử tra tấn ngươi, ta cũng ngầm đồng ý. Lần này Bách Yêu Lăng liên minh với Võ đạo tấn công, thực lực Yêu Khuyết không hề dưới cơ, ta vốn định mượn cơ hội này thống nhất yêu giới. Về phần ngươi, nếu Thực Tâm ma và ma cung đều có hứng thú với ngươi, ta lại được dịp ngồi xem hổ đấu, bất kể là ai thực hiện được cũng khiến thế cục lục giới càng trở nên hỗn loạn, đây là cơ hội của Yêu Khuyết.

Liễu Sao dừng bước, miễn cưỡng nhếch miệng: “Nhưng không phải huynh đã đến rồi sao, huynh lựa chọn cứu muội…”

“Ta đến là vì có người nói cho ta biết, ngươi nhất định sẽ tìm được thần huyết,” Kha Na ngắt lời nàng: “Hắn dùng biện pháp của hắn khiến cho ta tin, ngươi có thể giúp Ký Thủy tộc thoát khỏi lời nguyền.”

Trầm mặc.

Đường đường là Yêu quân, sao có thể tùy tiện tin tưởng người khác như vậy, từ bỏ nghiệp lớn mạo hiểm tìm đến, không tiếc thứ gì cứu nàng, thậm chí đưa Thủy nguyên quý giá nhất cho nàng, chẳng qua là vì mưu tính lời thề của Ma thần kia.

“Ta lừa ngươi.” Y khẽ nói.

“Huynh nói dối!’ Liễu Sao đột nhiên nổi giận, dừng lại, ném y lên mặt đất.

“Thật có lỗi, ta…”

“Huynh gạt ta! Huynh cũng gạt ta! Ta không tin!”

Y không nói nữa, trong đôi mắt đẹp hiện rõ sự áy náy, mặc cho nàng phát điên.

Một lúc sau, Liễu Sao kiệt sức ngã nhào xuống mặt đất, nở nụ cười: “Vì một lời thề mà đến nước này, Kha Na, huynh thật sự ngu ngốc! Bây giờ nói ra là muốn ta tức giận vứt huynh lại rồi bỏ chạy sao? Mặc kệ thế nào, huynh đã tới cứu ta, ta sẽ không bỏ lại huynh.”

Y có chút bất ngờ, lắc đầu: “Liễu Sao nhi, ta cứu ngươi là vì Ký Thủy tộc, lời thề của ngươi đã khiến ta thỏa mãn, ta nguyện lòng dâng tặng Thủy nguyên giúp ngươi trốn thoát, đây là giao dịch công bằng.”

Giao dịch sao? Liễu Sao vô cùng căm hận từ này: “Không phải! Chúng ta là bạn, huynh giúp ta, ta sẽ giúp huynh. Nói thật cho huynh biết, ta không sợ lời thề Ma thần gì hết!”

Nàng hung hăng đứng dậy dậm chân, lại đỡ y lên lưng lần nữa.

Vóc dáng nam nhân trên lưng, ngoại bào màu tím rộng thùng thình, nàng ở phía dưới lại vô cùng đơn bạc.

“Ta cứu ngươi, chỉ là vì bị người khác kích động.”

“Ta biết rồi! Tên đó thật xấu xa, may mắn là lần này hắn không lừa huynh, ta thật sự có thể tìm được thần huyết.”

“Ta dùng hết tất cả để đánh cược một lời thề của ngươi.”

“Huynh cược thắng rồi.”

“Có lúc, ta từng hối hận vì tới cứu ngươi.”

“Nhưng chỉ có ngươi đến cứu ta, chúng ta là bạn bè.”

“Ta lừa ngươi.”

“Chẳng sao cả, thường xuyên có người lừa ta.”

Nàng đáp lại chẳng chút bận lòng, càng đi về phía trước nhanh hơn, mặc cho gió lốc thổi tóc bay rối tung, y tiện tay chỉnh giúp nàng, cũng không thèm nhắc lại nữa.

Bất chợt trời tối đen, vô số đốm sáng bay tới trong bầu trời đêm.

Nhiều đốm sáng tụ lại bên cạnh hai người, xoay tròn, càng lúc càng sáng.

“Cẩn thận!’ Kha Na lập tức nhắc nhở.

Kiếm khí đột nhiên nổ tung, đỏ xanh đan xen, rực rỡ nguy nga. Xanh, giống như sóng biển Đông Hải dưới ánh trăng xa xăm; đỏ, giống như ngọn lửa mặt trời mọc trên biển đang hừng hực thiêu đốt .

Đông Hoa Phần Hải.

Liễu Sao bị vây trong tình trạng bỏ trốn, tinh thần cực kỳ căng thẳng, phản ứng vô cùng mau lẹ, mạnh mẽ xoay người nhào lên phía trước tránh được một kiếm kia.

Tiên nữ mặc lam bào tay cầm quạt xếp, Xích Tiêu kiếm dưới chân rực rỡ đến lóa mắt.

Theo ý, chủ nhân đã chết, pháp khí sẽ mất đi linh khí, không biết nàng đã tu bổ thanh kiếm linh này tốt đến thế nào, chắc chắn tốn không ít công sức.

Liễu Sao nhìn nàng chằm chằm: “Lần trước moi tin người không phải ta, tỷ biết mà.”

“Ta biết.”

“Thả ta một lần nữa, ta sẽ giết Thực Tâm ma, báo thù cho bọn họ.”

“Tự ta cũng có thể báo thù.”

Ánh kiếm xoay chuyển, có thể thấy được dung nhan gầy gò của tiên tử, tiên bào bay bay có vẻ trống không.

Tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, vòng tìm kiếm của Tiên môn ngày càng thu hẹp. Liễu Sao cảm thấy không còn cách nào khác, Kha Na trên lưng đột nhiên vỗ vỗ vai nàng ra hiệu. Liễu Sao hơi chần chờ nhưng nghĩ lại hai người không trốn thoát cũng sẽ chết, vì thế liền thả y xuống.

Hai chân vừa chạm đất, Kha Na lập tức trở nên yếu ớt hơn, phải dựa vào vai Liễu Sao mới miễn cưỡng đứng vững.

Giọng điệu Trác Thu Huyền châm chọc: “Kha Na tiên trưởng hay là Yêu quân áo trắng?”

“Kha Na là tên của ta, Áo trắng là do Kiến Tố chân quân ban tặng, Áo trắng hay Kha Na đều là ta,” Kha Na ngẩng mặt lên nhìn nàng mỉm cười, “Một kiếm thất bại, lại không chút tiếng động, tiên tử vốn không có ý định giết muội ấy.”

Đôi môi mím thành đường, Trác Thu Huyền vẫn lạnh lùng nghiêm mặt, không chịu nhường đường.

“Hay là, tiên tử biết không nên giết muội ấy, lại không nén được oán hận?” Kha Na thở dài, “Tâm ma của tiên tử quá nặng.”

Trác Thu Huyền nói: “Liên quan gì đến ngươi chứ!”

“Tiên tử oán hận người thì có liên can gì với muội ấy?” Kha Na bỗng nhiên như không hiểu chuyện quay sang Liễu Sao, “Muội nói đi, có liên can gì với muội không?”

“Muội…” Thương Ngọc Dung và Lạc Ca chết, Liễu Sao thật sự không thể nói nên lời giải thích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.