Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
Mãi đến sáng sớm ngày hôm sau lên đường, Liễu Sao vẫn đắm chìm trong vui sướng, nàng cố ý đeo chiếc vòng vỏ sò ra bên ngoài, đi xuống lầu, vừa khéo gặp Vạn Vô Tiên tôn, Thương Ngọc Dung và Tô Tín đứng ở cửa lớn nói chuyện. Trong thời gian này, Liễu Sao quan sát mới phát hiện thật ra Vạn Vô Tiên tôn là một ông lão hiền hoà, thân thiết, cũng không hay khiển trách nặng nề đám tiểu bối, các đệ tử đều rất tôn kính ông ấy. Liễu Sao vội đi qua hành lễ, ân cần thăm hỏi.
Vạn Vô Tiên tôn thu lại khuôn mặt u sầu, cười ha hả hỏi: “Liễu nha đầu, đi như vậy có phải mệt chết rồi không?”
Từ lúc xuất phát khỏi Thanh Hoa cung, mọi người gấp rút lên đường nên rất phong trần mệt mỏi. Phương tiện di chuyển của Tiên môn là ngự kiếm, Lạc Ca đặc biệt sắp xếp mấy đệ tử mang theo đám người Liễu Sao. Liễu Sao chưa từng ngự kiếm nên lúc nào cũng phải duy trì sự cân bằng, do đó càng cảm thấy thật sự mệt mỏi, nhưng nàng vẫn khôn ngoan lắc đầu: “Không có ạ, chỉ cần sớm tìm được ma anh ấy thì tốt rồi.”
“Ngoan.” Vạn Vô Tiên tôn khen ngợi.
Liễu Sao vốn nói lời này cho ông lão hài lòng, nhưng nghe vậy cũng có chút xấu hổ, liếc mắt lại thấy Thương Ngọc Dung đang nhìn mình chằm chằm, liền giả lả cười hỏi: “Quý phi nương nương, nhìn gì vậy?”
Thương Ngọc Dung nhìn chằm chằm cần cổ nàng, giọng điệu nửa vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-nguyet/1959619/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.