Từ đêm qua tới tận trưa hôm nay An đều nhốt mình trong phòng làm việc, chưa ăn sáng, cũng không nghĩ đến việc sẽ ăn trưa. Từ sáng sớm cô đã triệu tập tới 3 cuộc họp, giải quyết các vấn đề tồn đọng trong thời gian bọn nó vắng mặt. Đến kẻ EQ dưới mức âm cũng có thể nhận thấy sát khí tỏa ra từ cô. Hiệu suất làm việc quả không thể xem thường. Nhưng không có ai biết thực chất An chỉ đang cố làm cho mình bận rộn để không phải suy nghĩ đến chuyện kia. Mỗi lần trở về văn phòng một mình cô lại cảm thấy như nghẹt thở, nước mắt chực tuôn ra đều bị cô nuốt ngược trở lại. Lời của Anh Vũ nói đêm qua vẫn vang vọng trong đầu cô, thực ra cô cũng không muốn ghét thằng bé như vậy đâu, cô vốn sẽ không ghét thằng bé
- Xin lỗi...xin lỗi...Tôi cũng không muốn mọi chuyện sẽ đến nước này...Nhưng...nhìn thấy em, tôi thực sự rất nhớ mẹ...rất nhớ...
An gục đầu xuống bàn bật khóc, lớp phòng bị cuối cùng bị phá vỡ. Cô nhớ mẹ, nhớ Hải và nhớ bọn nó. Ai nói một công chúa như cô từ nhỏ đã được sống trong sung sướng, được người người kính trọng, cuộc sống viên mãn không có điểm hối tiếc? Chỉ người trong cuộc mới biết 11 năm trời cô chỉ tồn tại chứ không thể sống một cách đúng nghĩa. Cố gắng trở nên hoàn hảo, cố gắng sống một cách độc lập, cố gắng để không bị nỗi nhớ mẹ đánh gục. Chỉ đến khi gặp Hải, cuộc sống của cô đã có thêm sắc màu, một tia nắng mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-nang-cong-chua-kieu-ky/3007724/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.