Học kỳ đầu tiên gần như đã qua đi trong sự ngây ngây ngô ngô như thế. Tôi thậm chí không nhớ nổi dù chỉ một việc mà tôi đã từng làm trong học kỳ đầu tiên của đại học đáng để ghi lại. Tôi đã được tập quân sự. Tôi đã có rất nhiều người theo đuổi trong cùng một thời gian, với số lượng nhiều nhất từ trước tới nay. Nhưng tôi vẫn chưa có bạn trai, tôi cho rằng mình vẫn còn thích cậu bạn thời trung học. Tôi đã tham gia đoàn thể xã hội nhưng hai tháng sau đó đã rút ra. Tôi đã ba lần lên phòng tự học, đó là ba lần tự học duy nhất trong suốt bốn năm đại học và đã hiểu tại sao lại có câu: "Lên phòng tự học là đỉnh cao của sự tẻ nhạt". Tôi và Trịnh Thuấn Ngôn đã xích lại gần nhau hơn.
Bỗng nhiên tôi thấy không đủ kiên nhẫn để viết nữa, tôi cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói nhưng rất sốt ruột, bởi càng viết tôi càng tỉnh táo nhận ra rằng cuộc sống sinh viên của mình đã sắp hết rồi. Bởi vì tôi đã bắt đầu hồi tưởng lại. Giống như một người già sắp chết đang đau khổ hồi tưởng lại cuộc đời không mấy huy hoàng của chính mình. Tôi viết về cuộc đời đại học sắp trôi qua từng tí từng tí một, và có cảm giác như đang viết di chúc, có cảm giác đau đớn của sự chết chóc.
Khi học kỳ một sắp kết thúc, mối quan hệ giữa những người trong phòng càng trở nên rõ ràng hơn. Ví dụ, tôi thì có xu hướng giao lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-nam-phan-hong/2318717/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.