Đúng như dự đoán, sau khi tỉnh lại, Trần Hâm cảm thấy cả người đau nhức giống như bị xe chèn qua. Bông cúc nhỏ phía sau giờ đã chính thức được dưa leo to bóc tem, muốn dâm đãng cũng chẳng dâm đãng được nữa. Hiện giờ, cậu chỉ biết nằm than đau oai oái.
Trần Hâm nằm cũng không được mà ngồi cũng không xong. Cậu bẹp dí ở trên giường vừa rầm rì than đau đau vừa cằn nhằn lão đại không biết xấu hổ mà ăn ngay cậu vào bụng.
– Tên nào đã nói gặp mặt sẽ không làm gì em?! Hả – Sau khi xác định quan hệ, Trần Hâm có vẻ được đà lấn tới, liếc mắt về phía lão đại đang dịu dàng ngồi bên cạnh giúp mình xoa bóp eo.
Nghe xong, Trương Lỗi cũng không hề tức giận. Anh chỉ nhẹ nhàng xoa cái mông còn in rõ vết hồng hồng của bàn tay mình và cười nói:
– Nếu sớm biết em là vợ anh thì anh đã ăn sạch em từ mấy năm trước luôn chứ không chờ đến bây giờ.
– Hừ, vậy sao anh không ra tay luôn đi. Làm hại chúng ta ngủ chung một cách “trong sáng” bốn năm trời, là bốn năm trời luôn đó! – Càng nghĩ, Trần Hâm lại càng thấy không cam lòng. Thế nhưng, sự chú ý của lại bị một suy nghĩ khác dời đi trong thoáng chốc – Có điều cũng thật trùng hợp nha… Làm sao anh biết… biết em là…
Hồi còn chưa yêu đương, lời nói dâm đãng đến thế nào cậu cũng có thể nói ra khỏi miệng được, vậy mà bây giờ một chữ cũng không nói được.
– Em… em là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-nam-chung-phong/1329927/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.