“Tuần tới là sinh nhật mười tám tuổi của em.”
Anh ngẩn đầu, rời mắt khỏi chiếc điện thoại trong tay, nhìncô một cái một cái, miễn cưỡng đáp lại: “Anh sẽ không tặng quà cho em.”Anh không nhớ rõ sinh nhật của bất kỳ ai, bao gồm cả chính mình.
Cô ngồi ở bên cạnh hắn, trên giường của cô.
Cha mẹ đã đi thăm bạn bè từ một tiếng trước, buổi tối sẽ không trở về. Vì thế cô mời anh ở cách vách tới nhà làm khách.
Trên cơ bản, cha mẹ cô chán ghét người như anh, bởi vì anhngang tàng, bướng bỉnh, học hành không tốt, lại là đại ca đầu gấu, làđứa con thứ hai khiến cô chú đau đầu, cha mẹ tuyệt đối sẽ không thíchcon rể như vậy, nhưng cô lại phi thường thích anh, dường như là nhấtkiến chung tình.
Bắt đầu từ ngày được anh cứu, cô đã nhớ anhmãi không quên, một lòng muốn. . . . . . muốn trở thành bạn gái của hắn.
Năm mười bốn tuổi, cô tỏ tình —— anh ngây người 3 phút, hỏi cô là ai?
Năm mười lăm tuổi, cô tỏ tình —— anh cười đau cả bụng, vỗ vỗđầu cô, nói cô còn quá nhỏ, không biết rõ thích là như thế nào, muốn côtrở về nhà học bài thật tốt, không nên suy nghĩ bậy bạ.
Năm mười sáu tuổi, cô tỏ tình ——rốt cục anh cũng tốt nghiệptrung học, sau khi kết thúc buổi lễ tốt nghiệp lại đánh nhau, tâm tìnhđang khó chịu, mượn cô một nghìn đồng xoay người bỏ đi, hai ngày khôngvề nhà.
Năm mười bảy tuổi, cô tỏ tình —— diện mạo, dáng người đều làloại tốt, có thể trở thành người mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-mieng-an-dich-gia/78528/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.