Bởi vì lời Tần Thư Hoài nói, Tần Bồng trầm mặc một lúc lâu. 
Tần Thư Hoài cứng cổ, bên tai hồng hồng, làm ra vẻ chính mình chưa nói gì hết. 
Qua hồi lâu, Tần Bồng chậm chạp nói: “Thư Hoài, ngươi phải làm một người đứng đắn.” 
Tần Thư Hoài vờ như cái gì cũng không nghe hiểu, cứng giọng nói: “Ồ.” 
Nhưng mà suy nghĩ của Tần Bồng rất nhanh quay về hình hoa mai kia, nếu hoa mai là biểu tượng của Vu tộc, trên người nàng cũng có hoa mai, vậy đại biểu cho điều gì? 
Nàng cảm thấy chuyện này nàng nên đến đi tìm Vu Lễ hỏi một câu. 
Nàng đem nghi hoặc chôn ở trong lòng, cùng Tần Thư Hoài đến cửa phòng Vu Lễ, chờ Vu Lễ bình phục cảm xúc. 
Đợi một hồi, cuối cùng Vu Lễ từ trong phòng đi ra, đôi mắt ông ta còn có chút hồng rõ ràng là đã khóc, nhưng phong độ cũng nhẹ nhàng, nói với Tần Bồng và Tần Thư Hoài: “Đi thôi.” 
Tần Bồng và Vu Lễ sóng vai mà đi, hành lang dài nhưng không tính là to rộng, Tần Thư Hoài lui một bước, đi theo phía sau Tần Bồng. Vu Lễ đảo mắt nhìn hai người, ánh mắt lộ ra vẻ vừa lòng, nói với Tần Thư Hoài: “Năm đó khi A Cầm còn ở trong tộc, ta cũng giống như vậy.” 
Tần Thư Hoài có chút mê mang, giương mắt nhìn Vu Lễ, Vu Lễ cười, hoài niệm nói: “Mọi việc đều nhường nàng, nghĩ về nàng, luôn muốn đem những thứ tốt nhất cho nàng.” 
Tần Thư Hoài phản ứng lại, Vu Lễ với thần nữ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-lan-ga/2024409/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.