Thời niên thiếu, Tần Bồng từng nghĩ gặp được một người, thời điểm nào mới được coi là yêu thật lòng, thậm chí là nên thành thân, nên ở bên nhau? 
Yêu rất dễ dàng, thích cũng rất dễ dàng, chỉ là yêu thương nhau mới khó. 
Bởi vì điều đó có nghĩa là ngươi không chỉ đơn phương thích người này, ngươi và hắn ở cùng nhau, ngươi muốn giao phó cả đời cho hắn. Ngươi phải thật sự hiểu hắn, hiểu hắn đang nghĩ gì thì mới đưa ra được sự đáp lại chính xác. 
Một giây kia thật ra không cần ngươi nghĩ nhiều, ngươi tự nhiên cảm thấy mình nên ở bên cạnh người này cả đời. 
Tần Bồng ghé vào lưng hắn, nghe tiếng đao kiếm xung quanh, nhịp tim của người này rất ổn định không hề dao động, nàng nắm chặt quần áo của hắn, không cần hắn nói gì, nàng đã biết hắn muốn đưa nàng đi Bắc Yến. 
Hắn biết nàng không muốn trở thành gánh nặng của hắn, nàng cũng biết hắn không đành lòng để nàng bị thương. 
Sự cố chấp và tình yêu niên thiếu, trước sự nguy hiểm hắn không ngần ngại lựa chọn để nàng sống tốt hơn. 
Nhưng mà nàng không muốn, nàng cố chấp ôm chặt hắn, liên tục lặp lại: “Đừng rời xa ta, Thư Hoài, ta ở bên cạnh ngươi, ta ở bên cạnh ngươi…” 
Năm đó nàng sẵn sàng cùng hắn về Bắc Yến chui vào đầm rồng hang hổ, nhưng nàng không thể làm bạn với hắn, để hắn lẻ loi một mình, từ hai mươi tuổi đến hai mươi sáu tuổi, trải qua khoảng thời gian quá tàn khốc. 
Lúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-lan-ga/2024369/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.