Lời này nói ra, trong lòng Tần Thư Hoài rùng mình. 
Không chỉ là hồi tưởng lại sự sỉ nhục năm đó bị Triệu Ngọc mạnh mẽ cướp đi thi thể Triệu Bồng, càng quan trọng hơn là, trong lời nói của Triệu Ngọc lộ ra là trần trụi uy hiếp. 
Nếu năm đó hắn không để bụng sự sống chết của Triệu Bồng, hiện giờ vì sao sẽ để ý sự sống chết của Tần Bồng? 
Nếu chấp niệm của hắn chỉ là mang theo Tần Bồng trở về, như vậy cần gì phải quan tâm người mang về là còn sống hay đã chết? 
Tần Thư Hoài siết chặt nắm tay, vẻ mặt không thay đổi. 
Giang Xuân ở bên cạnh bước lại đây, đè thấp giọng nói: “Vương gia, có rất nhiều binh mã tới.” 
“Người của ai?” 
Tần Thư Hoài nhìn chằm chằm Triệu Ngọc, Triệu Ngọc hoàn toàn là dáng vẻ không chút sợ hãi, ôm Tần Bồng, mỉm cười nhìn Tần Thư Hoài. 
“Không biết.” 
Giang Xuân nhíu mày: “Không giống người Bắc Yến, nhưng không biết là một nhánh quân nào.” 
Tần Thư Hoài không nói, đã hiểu rõ, hiện giờ Triệu Ngọc không phải phô trương thanh thế, có lẽ hắn cũng đã sớm suy đoán đến khả năng bọn họ ở Tuyền Thành có biến mà tính toán. 
Mà Tần Bồng vẫn luôn suy tư tình hình hiện tại. 
Hiện giờ rõ ràng Triệu Ngọc có át chủ bài mới, không biết át chủ bài mới này là cái gì, mà Tần Thư Hoài lại là vội vàng chạy tới, không biết hắn mang theo bao nhiêu nhân mã, nếu cứ liên tục giằng co, có lẽ Tần Thư 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-lan-ga/2024360/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.