Liễu Thư Ngạn nhìn nàng, lúc nói chuyện trong mắt không có tạp chất nào, dường như mọi chuyện đều không liên quan đến hắn. 
Tất cả quá khứ đen tối, quá khứ phức tạp, mọi thứ đều biến mất trong mắt hắn. 
Dường như hắn là thiếu niên 16 tuổi, lẳng lặng nhìn nàng. 
Tần Bồng hơi hé miệng, Liễu Thư Ngạn đột nhiên cười. 
“Đừng nói chuyện.” 
“Triệu Bồng.” Hắn khàn khàn mở miệng: “Thật ra có lẽ trong lòng của ngươi, cũng không thật sự thích ta.” 
“Ta biết mà.” 
“Ta không…” 
“Đừng cưỡng cầu.” Hắn nắm lấy tay nàng, rũ mắt: “Triệu Bồng, mỗi một câu ngài nói, ngài đều cẩn thận đặt trước ngực, ngài cẩn thận nghe âm thanh của nó. Ngài đừng sợ, đừng cố chấp, đừng cưỡng cầu.” 
“Ngài  cứ nghe nó nói cái gì, là đủ rồi.” 
Môi Tần Bồng run rẩy, Liễu Thư Ngạn buông nàng ra, đứng dậy, cuốn lên mành. 
Ánh sáng xuyên qua mành, hắn dừng bước, nghĩ nghĩ, quay đầu lại. 
Nụ cười của hắn dưới ánh trăng mang theo chua xót. 
“Tạm biệt, cô nương.” 
Nói xong, hắn nhảy xuống xe ngựa, biến mất ở trong bóng đêm. 
Tần Bồng nâng tay lên, nàng có chút mờ mịt. 
Nàng cảm thấy bản thân mình thích Liễu Thư Ngạn, nàng cũng rất muốn cùng hắn trải qua một đời. 
Nhưng mà hắn lại nói cho nàng, đây không phải sự thật. 
Hắn bảo nàng lắng nghe trái tim mình, nhưng mà nàng nghe không hiểu, nghe không rõ. 
Bên ngoài truyền đến giọng của quản gia, bọn họ đã chuẩn bị cáng, Tần Bồng chạy nhanh chóng cuốn mành lên, cùng quản gia nâng Tần Thư Hoài vào. 
Tần Thư Hoài vẫn đang hôn mê, không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-lan-ga/1002868/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.