Tần Bồng nghe xong lời này, nhịn không được cười lên.
Nàng cảm thấy rất kỳ quái, nhiều năm như vậy, Tần Thư Hoài ở trên chuyện tình cảm này lại giống như khi vẫn là thiếu niên.
Nhưng nàng lại không giống, nàng nhìn khuôn mặt nhiệt tình kia, cảm thấy mình tựa như một người già đã đến tuổi xế chiều.
Đối với Tần Thư Hoài mà nói, đó chỉ là sáu năm, nhưng đối với nàng, đây là ba đời.
Sinh tử ba đời là đủ để cho một người buông bỏ quá nhiều tình cảm.
Tần Thư Hoài thấy Tần Bồng cười, trong lòng không biết như thế nào, thả lỏng hơn rất nhiều, thở ra một hơi, rồi xoay người rời đi.
Đến khi hắn đi rồi, Vệ Diễn mới đi vào, ngồi quỳ ở đối diện Tần Bồng.
“Tiểu thúc?”
Tần Bồng có chút nghi hoặc, không rõ vì sao Vệ Diễn lại đột nhiên tiến vào. Vệ Diễn ngồi rất đoan chính, nhìn Tần Bồng, lại nói: “Đại khái ít ngày nữa ta phải rời kinh.”
Tần Bồng ngẩn ngơ, có chút luống cuống tay chân đối với tin tức này: “Sao tiểu thúc lại đột nhiên rời kinh? Không phải đã nói rằng trở về thì không đi nữa rồi sao?”
“Biên cảnh phương nam có chút biến động, ta phải đi qua xem. Hơn nữa ta cũng không có thế lực kinh doanh ở kinh thành, lại còn rời biên cương quá lâu, sẽ bất lợi với Vệ gia.”
Nói xong, Vệ Diễn suy nghĩ, lại nói: “Cũng không tốt với tẩu tử.”
Nghe được lời này, trong lòng Tần Bồng ấm áp vài phần.
Người Vệ gia chính là như vậy, hắn coi ngươi là người một nhà, nên thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-lan-ga/1002860/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.