Tần Bồng nghe những lời quen thuộc này, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó hiểu. 
Năm đó dưới kế hoạch của nàng, nàng đưa mẫu thân ra khỏi lãnh cung, mẫu thân nàng lại được thịnh sủng, nàng cũng trở thành Công chúa được Hoàng đế sủng ái, cuộc sống ăn sung mặc sướng. 
Một bước lên trời, kéo theo lòng ghen tị và hâm mộ của mọi người. Khi đó lòng đề phòng của nàng còn chưa như sau này, nàng vẫn ôm theo sự ngây thơ của tiểu cô nương trong lòng, sau đó nàng tự tay đưa bát canh sen bị người ta hạ độc cho mẫu thân. 
Tuy rằng cuối cùng nàng đã cố gắng hết sức để chứng minh mình vô tội nhưng mà mẫu thân của nàng vẫn ra đi. Thậm chí nàng biết rõ là ai hạ độc nhưng bản thân lại không thể làm gì. 
Chỉ có thể mặc áo tang quỳ trên mặt đất, để Hoàng hậu đặt tay lên vai nàng, cảm khái nói một câu: “Đứa trẻ đáng thương.” 
Mà nàng còn phải dập đầu giống như đội ơn, cảm kích ân đức của Hoàng hậu. 
Ngày đưa tang mẫu thân đó, chính nàng tự khiêng linh cữu của mẫu thân lên núi, linh cữu quá nặng, nàng khiêng được nửa chừng thì không chịu nổi, đột nhiên quỳ xuống. 
Lúc ấy nàng quỳ một gối trên mặt đất, trọng lượng của linh cữu đè nặng lên người nàng. 
Giây phút kia nàng cảm thấy, nàng không đứng dậy được. 
Quá nặng, thật sự không đứng lên nổi. 
Cũng chính là khi đó, một đôi tay duỗi ra đỡ nàng – người đang khiêng chiếc linh cữu gỗ dài. 
Thiếu niên kia mặc trường bào màu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-lan-ga/1002815/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.