“Chủ tử.” Xuân Tố có chút tò mò: “Tại sao ngài lại đột nhiên có hứng thú với Thất công tử vậy?” 
Trong quá khứ, Tần Bồng chưa từng có cái gọi là nhớ mong với bất kỳ ai, giống như là chính mình có thể thanh đăng cổ phật cả đời, mà Vệ Diễn càng làm cho Tần Bồng có chút sợ hãi, đối mặt cái người tiểu thúc này, Tần Bồng giống như có thể trốn liền trốn, có thể tránh liền tránh. Hiện giờ Tần Bồng đột nhiên hỏi về Vệ Diễn, làm cho Xuân Tố không khỏi có chút giật mình. 
“Hiện giờ muốn dựa vào sự hỗ trợ của hắn.” 
Tần Bồng giải thích: “Tự nhiên muốn tìm hiểu nhiều hơn một chút.” 
Xuân Tố nghe thấy vậy thì mỉm cười, trên mặt có chút ngượng ngùng: “Thất công tử…… Nô tỳ không biết được nhiều lắm, đại khái là chuyện biết được cũng không khác các cô nương trong kinh mấy……” 
Xuân Tố liền kể về Vệ Diễn. 
Mười hai tuổi đi theo người nhà lên chiến trường, mười bốn tuổi nam tử Vệ gia đều chết trận ở tiền tuyến, chỉ còn một mình hắn bởi vì tuổi nhỏ nên không tham gia trận chiến lần đó may mắn còn sống sót. Khi đó tất cả mọi người cho rằng Vệ gia sẽ sụp đổ, Vệ gia ngoại trừ Tần Bồng, năm người chị dâu còn lại đều tái hôn, Vệ gia vắng vẻ đến mức có thể giăng lưới bắt chim trước cửa, cũng chỉ còn lại Vệ lão thái quân một mình chống đỡ Vệ gia. Còn tác dụng của Tần Bồng không mấy đáng kể. 
Ai mà biết được vị thiếu niên mười bốn tuổi này lại lãnh binh trở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-lan-ga/1002805/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.