Bạch Cảnh Từ hoảng sợ quay người lùi lại vài bước nhìn xung quanh, chỉ có hành lang cũ nát với tro bụi bám đầy cùng mạng nhện. Ngoài hắn ra không có ai khác cả, Bạch Cảnh Từ rùng mình xoa xoa hai cánh tay của mình, lầm bầm.
" T... Thật sự có ma sao? "
Cảm giác có thứ gì đó lạnh lạnh bám vào sau người rõ ràng làm Bạch Cảnh Từ không muốn ở đây thêm, hắn hướng cửa muốn chạy ra.
Cửa không mở được!!
" Tại sao không mở được thế này!.. "
Bạch Cảnh Từ càng ngày càng bất an nhưng hắn cố gắng cỡ nào cũng không lay động được cánh cửa, Cửu Hàn ở bên cạnh nhìn bộ dạng hốt hoảng của con mồi nhỏ có cảm giác thoả mãn chưa từng có.
Hắn tiến lại nhẹ nhàng ghé đến bên cổ Bạch Cảnh Từ tham lam hít lấy mùi hương từ linh hồn và thể xác của Bạch Cảnh Từ, cơn đau đớn bị thiêu cháy linh hồn vẫn còn dai dẳng không dứt.
Thơm quá... Thật muốn nuốt trọn con mồi nhỏ vào bụng.
Cửu Hàn ánh mắt say mê, hắn há miệng muốn cắn một ngụm trên cổ con mồi nhỏ thử xem hương vị của cậu. Nhưng miệng chỉ kịp hơi hé ra đã bị một cỗ lực lượng mãnh mẹ đánh tan, Cửu Hàn mở mắt nhìn ra ngoài phía cửa. Phân thân của hắn lần nữa bị kẻ kia đánh nát, Cửu Hàn ánh mắt âm trầm đến đáng sợ. Lần này hắn sẽ không để tên kia đem con mồi nhỏ của hắn mang đi!
Con mồi nhỏ là của hắn! Của hắn!!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-ho-moi-ngay-deu-mo-uoc-ta/2564777/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.