" Bà bà, cứ để việc này cho ta làm đi. "
Nam nhân cúi người mỉm cười hướng lão bà bà lấy đi giỏ trúc trên lưng rồi đeo lên lưng mình, lão bà bà nắm lấy bàn tay của đối phương nhẹ nhàng vỗ vài cái lo lắng dặn dò.
" Vậy được, trời vào đông rồi. Trên núi vào mùa này thường xuyên xảy ra tuyết lỡ dễ sụp lún, Lập Lập đi nhớ cẩn thận. Đi nhanh về nhanh trước trời tối, như vậy sẽ không đụng phải sói hoang. "
Bạch Cảnh Từ cũng nắm lấy tay bà hợp lại nhẹ vỗ vỗ hai cái chấn an.
" Bà bà yên tâm, ta biết võ công. Chút việc nhỏ như hái thuốc này không làm khó được ta đâu, ta sẽ về trước khi trời tối. Bà mau vào trong nhà đi, trời lạnh lắm. "
Nói, hắn đem áo khoác lông của chính mình đang vắt trên cánh tay ra choàng lên người cho lão bà bà, chỉnh sửa một chút để y phục có thể bao phủ lấy bà. Cánh tay già nua của lão bà bà nắm áo khoác lông, trong lòng ấm áp khiến bà cười đôi mắt đều híp vào nhau sau đó chậm rãi đi vào trong nhà.
" Đứa trẻ ngoan. "
Nam nhân đứng dưới tán cây, khung cảnh xung quanh đều bị tuyết phủ lên một tầng trắng xoá, riêng cây hoa mai hoa lại nở đỏ rực như ngọn lửa nổi giữa trời đông.
Người trước mặt lưng đeo giỏ trúc, dáng người mảnh khảnh cao, mái tóc bạc bị tùy ý cột lại bằng lụa đỏ vén qua vai, y mặc trên người bạch y, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-ho-moi-ngay-deu-mo-uoc-ta/2564679/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.