[Daddy]Chương 13 – Vậy thì phạt tôi đi
Nhận ra mình vừa làm gì, gáy Trì Nghiên Tây cứng đờ, cậu bẽ bàng cúi gằm chiếc cằm vô liêm sỉ của mình!
Cậu tuyệt không phải là thứ chó có thể thuần phục!
Ý nghĩ đó vừa lóe lên, Úc Chấp bỗng ngoảnh sang nhìn cậu, ánh mắt vừa uy nghiêm vừa sắc lẹm, thế nhìn vừa nhanh vừa mạnh, khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, tim Trì Nghiên Tây hẫng mất một nhịp.
Tựa như giọt nước miệt mài nhỏ xuống phiến đá suốt bao năm tháng bỗng dưng biến mất, thế là trong sơn cốc chẳng còn âm ba vang vọng, và giữa cơn hoảng loạn lạ lẫm, cậu nhận ra phiến đá kia đã bị xuyên thủng, nứt ra một kẽ hở, tò mò ghé lại gần xem.
Thế rồi cậu thấy được cả một mùa xuân ngập tràn sức sống, khởi sinh từ đôi mắt màu sáng của Úc Chấp.
Cậu bần thần tại chỗ, chỉ có nhịp thở và những con số trên vòng tay là đang tăng lên dồn dập.
Úc Chấp đã thu lại ánh nhìn, cũng buông tay đang gãi cằm Đức Bảo xuống.
Đức Bảo luyến tiếc không rời.
Thẩm Gia Nhất đã chẳng thể chờ thêm, nhưng bàn tay mà cậu ta mong đợi lại chẳng đáp xuống đầu mình. Thấy vẻ mặt Úc Chấp đã phảng phất nét chán chường, Thẩm Gia Nhất dù lòng có chút hụt hẫng vẫn rút ra chiếc đĩa nhựa giắt sau lưng.
“Đội trưởng, Đức Bảo chưa từng tập bắt đĩa bay.”
Úc Chấp có chút hứng thú, anh nhận lấy chiếc đĩa màu vàng, cặp mắt đen láy của Đức Bảo cứ thế dõi theo tay anh.
Chiếc đĩa bay vút khỏi tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-ho-deu-tranh-nhau-goi-toi-la-daddy/4705480/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.